Sunday, September 30, 2012

Gửi Như Thương và Letti về tác phẩm "Thượng Đế Lỡ Tay"

Tín thân mến,


Rung động của lòng bạn khi nhận định, "nhấn nhá" thơ Kim Hương - nhà thơ Như Thương - rất Letti. Có vẻ như có sự đồng cảm của hai tâm hồn yêu thơ, có vẻ như có sợi dây tình xuyên suốt giữa dòng thơ của người làm thơ và bút pháp của nhà phê bình: Kim Văn Như Thương và Letti… trừ những dòng “căng cứng” quá và hơi tối nghĩa của Tín, nhưng không sao... thế mới là Letti chứ.


Tuy nhiên đồng ý với Tín - và nhiều người khác nữa - đã nhận xét: thơ lục bát là hồn thơ dân tộc, gần như bất cứ người Việt nam nào cũng biết làm, bởi thơ lục bát rất dễ làm, chỉ cần áp dụng đúng luật bằng trắc, hài thanh là đã có đủ cung bậc để ngân nga, đã đủ âm hưởng để thả hồn mộng mơ phiêu lãng. Và ai cũng biết nguyên liệu để làm thơ gồm có gì, là trời, là đất, là biển, là gió là mây, là thiên nhiên hoa lá, là bốn mùa xuân hạ thu đông, là sự rung động, là tình người, là tình đời, là yêu, là ghét, thậm chí là cả hận thù... Nhưng mấy ai có thể sử dụng nguồn nguyên liệu ấy một cách nhẹ nhàng, nhu nhuyễn. Bởi vậy thơ lục bát dễ làm nhưng khó có thơ hay. Nói như Tín, mới đọc thơ của Như Thương thì thấy bình thường, thấy có gì na ná nhưng đọc kỹ thì thấy từng bài có những nỗi niềm riêng, mỗi bài chuyên chở một thông điệp riêng gửi cho đời chứ không phải hoàn toàn na ná. Đúng thế, chả thế mà đã có nhiều bậc thức giả đã khen tặng Kim Hương rồi còn gì, Tín và Hùng cũng không phải một ngoại lệ.


Kim Hương thân mến,


Một lần nữa cho phép Hùng gửi đến Hương hai chữ ngưỡng mộ, và một lần nữa cám ơn nhà thơ đã gửi tặng tập thơ “Thượng Đế Lỡ Tay” mà huynh trưởng Hùng Bi đã có lời giới thiệu. Đúng là Thượng đế đã lỡ tay tạo ra nàng rồi đặt  nàng trong một quê hương đầy biến cố, đúng là Thượng đế đã lỡ tay tạo ra nàng rồi để  nàng vào tận cùng của nỗi cô đơn, đúng là Thương đế đã lỡ tay tạo ra nàng rồi đóng khung đời nàng trong dao kéo và các tường vôi trắng và những nghiệt ngã khác của dòng đời, đúng là Thượng đế đã lỡ tay  tạo ra nàng, tạo ra tình yêu rồi khiến nàng buồn đến thiên thu, đúng là Thượng đế đã lỡ tay tạo ra nàng rồi bỏ mặc nàng quạnh quẽ, để nàng buồn đến độ thấy biển là tình nhân, thấy trăng là bến đợi… để mơ về một ngày ấy giao hòa. Đúng là Thượng đế đã hoài lỡ tay…


Kim Hương thân mến,


Người làm thơ cũng như con tằm nhả tơ, rút ruột mình ra để dệt cho đời những vần thơ quý. Những tự sự, những rung động, những trăn trở và những con chữ nhẹ nhàng của Như Thương đã đủ cô đọng, đủ súc tích, đủ tầm để dẫn người đọc đi theo luồng tư tưởng mà nhà thơ muốn dẫn… Đỗ Thế Hùng cũng thế, cũng đang đi theo lộ trình ấy đây.

Hùng không phải là nhà phê bình nên có gì mong Hương và Tín bỏ qua.


Chúc Kim Hương sức khỏe. Rất hân hạnh và rất vui được là bạn với bạn – một nhà thơ của đời – một thi sĩ lớn của nhóm thbmt74. Một nhà thơ có thể dễ dàng quên những áng thơ của chính mình trên dọc đường gió bụi nhưng lại mê những lời "trao gửi " của tha nhân.


Chúc Tín càng ngày càng vui, đóng góp cho diễn đàn thêm hưng thịnh.


Chúc các bạn luôn gặp điều lành.


Rất thân mến


Đỗ Thế Hùng  Lăng cô - Huế 29/9/2012
***

Hồi âm của Kim Hương
Các bạn ơi à,
Hùng ơi,
Lắm lúc "tác giả" đọc đi đọc lại một lời bình, một điều cảm nghĩ của độc giả mà vẫn còn loay hoay mãi thôi đấy! Bạn biết tại sao không? 

Bởi vì độc giả đã khám phá ra một góc cạnh mà tác giả đã không nhìn thấy!!!


Hùng viết "... thấy biển là tình nhân, thấy trăng là bến đợi..." điều mà Kh. không nhìn thấy ở nơi mình, nhưng "quẻ bùa" ấy ngẫm lại đúng thật. Kh. đi chơi với con chữ và biển và trăng, để rồi trong ý nghĩ Kh. bao giờ cũng có tất cả những điều ấy như thể là "của riêng mình".


Cám ơn Tín đã ngộ ra cái điều na ná và không na ná trong thơ Như Thương, rồi Hùng đã ngộ ra thêm điều thứ hai nữa trong dòng thơ ấy.


Chữ của thơ văn từ trên trời rơi xuống ... Kh. nói thật đấy, các bạn tin không? Vì nó rơi... nên cảm hứng đến rất nhanh và biến mất đi trong nháy mắt ... phải nhanh tay hứng thật lẹ, kẻo nó lại bay về trời thôi - Kh. dùng chữ hứng chữ đấy nhá, chứ còn dùng chữ nào khác thì sẽ muộn ....
Nét nhấn nhá của độc giả lại là hạnh phúc của người cầm bút bởi đó là giao điểm của hai đường song song... Có chứ, hai đường song song vẫn có một Giao Điểm tuyệt vời trong không gian
Và Kh. lại gom chữ của độc giả cất vào kho...
https://sites.google.com/site/trangthonhuthuong/nhn-v-th-nt
Kh.

Ngẫm Đọc "Thượng Đế Lỡ Tay"

Kim Văn Như Thương!

Từ thời đi học đến giờ, ngoài Nguyễn Du và ai đó mình chưa biết... mà thôi chỉ nói về quà tặng "Thượng Đế Lỡ Tay" của Kim Văn Như Thương... một dấn thân quý hiếm cho "Lục Bát" mà mình không đủ ngôn từ để nói những gì Cần và Muốn nói về bạn, đọng lại chữ Tuyệt Vời từ nhiều phía, phía nào cũng "Tuyệt", vốn dĩ mình không rành thơ nên không hiểu chăng? nên "ít thuộc" và... Ngoài tổng phổ tập thơ, vì thơ Như Thương "quả đủ" âm và sắc ngập tràn, mình không dám nói gì... nhưng riêng từng bài và đọc kỹ từng bài của Như Thương thì mình đã "ngấm" vì thơ của "kimhương". Tín bị choáng và ngợp, ngoài cái mất mát, hy sinh, hoặc giã là... là thiệt thòi (không biết dùng từ nào cho chuẩn để "hiểu" bạn được, thật lòng xin lỗi bạn điều này..., mình chỉ có được "cái thích" Thơ Lục Bát của Như Thương, nghe ra nằng nặng trong cái nhẹ tênh, thoang thoảng mà buồn kín buồn khẽ, xa xăm mà rất gần gũi dẫu trong thơ - người làm thơ không hề ai oán, kêu than điều gì với ai... lại chẳng hề trách cứ điều gì dù điều đó chưa công bằng! và "không hề đơn thân như đỗ thế hùng nói ". Thơ Như Thương quá Tài", chỉ một khái niệm mà diễn cảm đủ chiều văn chương, ngôn ngữ. Huynh trưởng Hùng Bi viết Lời Tựa cũng quá hay... cám ơn anh đã chỉ ra điều để mình thích và yêu Thơ Như Thương hơn. Chất tự sự, Tính số phận gần như độc thoại với nghìn trùng... biển khơi,... dường như chưa hề biết cô đơn... Tự tại và an nhiên quá  đỗi! Cũng có lẽ vì điều "khuất" này, trong bạn bè trai thường nói: "thằng nào muốn hát hay thì cứ thất tình đi... sẽ có Thần Nhạc độ trì... hát hay! Như Thương thì ngược lại - Thơ Lục Bát như có sẵn trong người!

Ngẫm đến bài "Thượng Đế Lỡ Tay" trang 163... như một tuyên ngôn của số phận và để có những trang thơ cho đời ngân nga. "Lục Bát tuyệt trần" từng câu có những cái hay riêng khó nói ngay được...! Cách dùng từ rất gần gũi dung dị... đẹp, lạ mà quá hay! "ĐẸP VÔ NGẦN"

Với bạn chừng ấy trải nghiệm và có chừng ấy thơ Lục Bát có vô địch chăng? Anh Hùng Bi nói đúng " Nữ Hoàng Lục Bát " Tín ủng hộ danh xưng này hết lòng!

 
Đọc lướt thì thấy na na... na ná, nhưng phải đọc từng bài riêng lẻ để ngấm mới hiểu được "nỗi lòng", thấy được "tâm trong tâm" chạm đến ngõ ngách... tận quá đỉnh vô cùng của vực thắm con tim. "Thượng Đế Lỡ Tay" - Thơ Như Thương đọc từ bài đầu đến hết trang cuối cùng, như sợi vô hình xâu chuỗi hết mọi tâm trạng, từng con người riêng lẻ để cùng hát lên lời yêu thương nồng cháy đến tột cùng âm-sắc ngôn ngữ! Nhà thơ-Nhà Văn Hóa Chăm Inrasara có một từ mình mới biết là "Phi nghiêm cẩn " nôm na là không có gì nghiêm trọng, thì kimhương cũng thế chăng: Yêu để có nhau là phi nghiêm cẩn, yêu đến tận cùng đã... yêu mà có nhau thì ... "bình thường thôi", với Như Thương có thơ hay như thế, có lẽ cũng có căn nguyên, mà thôi đó là "riêng tây" của bạn, trừ khi bạn cởi mở... hơn! Có nhau trong đời thì... chưa biết, ai mà được yêu như Thơ Như Thương thì "Diễm Phúc" thay cho... ai đó...?

Tín quý kimhương! Hơn cả tuần nay từ khi P.Đạt đến nhà mình đưa tập thơ Thượng Đế Lỡ Tay chuyền tay nhau đọc. Điịnh bụng sẽ dành 2 ngày đọc rồi viết bài cám ơn Kim Hương, nhưng giờ nó cuốn hút mình hơn cả tuần nay, đi đâu cũng kè kè tập thơ để "ngẫm" và "ngấm". Nói thật rằng thơ quá đẹp, quá Lục Bát... Cả bốn bề biển khơi và trời đất ta bà đều ở trong Thơ Như thương... chạm đến lòng mình ngất ngây!

Những cụm ngữ, ghép từ lạ lẫm mà quen quen rất đỗi Như Thương, theo mình ví von "Thơ là Đẹp" nhưng đọc thơ Kim Hương - Lục Bát , thật ai cũng nói Lục Bát, nó dân dã dễ làm - khó hay, nhưng cho mình xin nói rằng Thơ Lục Bát của Như Thương "rất hay", chắc khó có ai làm được "từng ấy thơ" chỉ một ý, một tâm trạng, một tấm lòng mà yêu thơ vô biên và để làm "Chỉ Lục Bát" tài hoa như ngần ấy!

Tín phải đọc lại rất nhiều, giờ thì chưa dẫn ra được gì , khi đọc tập thơ tạm gọi là đủ mình sẽ nói thêm! Tín sẽ đọc lại...nhiều nhiều...!

Chúc Kim Hương cùng gia đình khỏe và an vui!
Em trai giờ đã ổn nhiều chưa? Mong cho em Kim Hương bình phục hẳn nhé!
Thân ái!

Điệu ca dao sao mà yêu quá đỗi.
Đếm lòng mình rơi hết nỗi trăm năm

Letti,bmt

***

Hồi âm của Kim Hương

Alô cả làng,
Tín ơi,


Lạ một điều là "tác giả" thường rất MÊ những gì độc giả viết về những gì mình đã viết ra nhé! Kh. cũng vậy, đôi khi có những bài thơ Kh. làm "dọc đường gió bụi" trên mảnh giấy xé vội đâu đó và làm mất đi... Kh. không tiếc đâu, vì mất thì làm bài thơ khác. Tuy nhiên, độc giả mà viết gì thì Kh. cất kỹ như cất của và đọc đi đọc lại như Bible ! Ha... ha...

Thế là Kh. đem Ngẫm đọc " Thượng Đế Lỡ Tay" của Tín vào kho của Kh. nhá:

Dĩ nhiên khi được khen thì Kh. cũng phổng mũi to lắm, giống như hồi xưa làm bài mà được con 18, 20 vậy!!! Nhưng thơ văn của mỗi người là cõi riêng, được độc giả cảm nhận hạnh phúc trong cõi riêng của mình thì đã là niềm hạnh phúc vô cùng rồi Tín ơi...

Cuối tuần Kh. sẽ gởi bù những quyển thơ mà Kh. đã gởi đến các bạn 2 tháng trước và đã bị đi lạc. Kh. sẽ gởi đến Quán Văn Phùng Đạt nha Đạt Loan ơi... Cám ơn Đạt Loan đã nhận sách và chuyển hộ Kh.
(Hổm rày, Kh. bận quá nên nói mà chưa làm được nơi... hì... hì....)

Kh.


Nỗi Lòng Tuổi Gần Sáu Mươi

Bạn ơi, tuổi gần sáu mươi         
Mình sao, vừa sợ, vừa lo, vừa buồn
Buồn vì, sắp phải cô liêu
Tiền lại chẳng có, tuổi hưu gần kề
Kể ra, sợ bạn cười chê
Công việc kiếm sống, đủ ăn qua ngày
Đời mình, ngẫm nghĩ buồn thay
Tuổi già sắp tới, tương lai mịt mù
Tay cầm chai rượu ngồi tu
Thà say một chút, quên đời hẩm hiu
Nửa đêm, một bóng liêu xiêu
Trăng vàng, tỏa xuống mình gần sáu mươi

Paul Cường

Tình Thu

 

Sương mai hôn nhẹ nụ tròn xinh,
Óng mượt tơ, nhung lụa trên cành,
Heo may se lạnh ngoài sân vắng,
Thu vàng, lá úa, bỗng bâng khuâng.
*
Thu đến chưa, sao lá ngập đường,
Một mình dạo bước ánh chiều buông,
Rừng phong vàng lá, giờ - hư ảnh,
Tình hỡi đâu rồi, bóng dáng Xuân.
*
Ngày ấy chóng qua, như bóng mây,
Vàng son yêu dấu, có nhạt phai?
Hè qua, thu tới, còn nhung nhớ?
Lòng buồn, trời có lẽ, buồn lây.

*
Xào xạc gió thu, khô lá bay,
Trời thu lành lạnh, thoáng heo may,
Ừ nhỉ!... Đã vào thu rồi đó,
Một chút hương thừa, hoen mắt cay.

Phạm thị Minh Hưng.

Friday, September 28, 2012

Giàn Bầu Ơi À...


                      Nhớ chi năm tháng đoạn trường
                      Rưng rưng chân bước ruộng vườn khuất xa
                      Nhớ chi bóng đổ chiều tà
                      Hồn quê bông trắng đơm hoa đâm chồi
                      Nhớ chi sông đã lở bồi
                      Giàn bầu xanh mướt võng nôi cội nguồn
                      Nhớ chi nửa khúc bầu thuôn
                      Gieo neo chân mẹ qua truông gánh gồng
                      Nhớ chi duyên phận má hồng
                      Giữa dòng ly loạn đã không vẹn tròn
                      Nhớ chi hai chữ mỏi mòn
                      Phu thê ly biệt viền son nhạt màu
                      Nhớ chi thấm đẫm dạ sầu
                      Ôm con thơ dại ru ầu ơ... ngoan
                      Để nghìn vạn dặm mênh mang
                      Giàn bầu ơi, ngỡ như làng quê xưa
  
                      Như Thương


Họa bài thơ "Đã Gần Tuổi Sáu Mươi"

Sáu mươi chưa tới đã lo rồi,
Bè bạn khuyên nhau vẫn cứ "chơi".
Sống, chết ung dung, nhàn mấy nỗi,
Đã xoay, đã đảo, kệ cuộc đời.

Cuộc đời có kệ, cũng vẫn trôi,
Chìm, nổi, ăn thua phận mỗi người.
Tài, phúc, cũng tùy theo duyên, nghiêp.
Đã sẵn có rồi, cứ thảnh thơi.

Thảnh thơi cứ thế, là nhàn rồi,
Nhàn rồi lại muốn xúm vào "chơi".
Tóc bạc, lưng đau, đầu mụ mị,
Bắt đầu lại nghĩ tuổi sáu mươi.

Tuổi sáu mươi thì mặc sáu mươi,
Nô đùa, quậy phá, để "lại" đời.
Cám ơn Bảy Bốn (74) nơi tụ hội,
Xin chúc diễn đàn mãi tốt tươi


Nguyễn Quang Ninh

Wednesday, September 26, 2012

Đừng Ăn Hiếp Trẻ Con

“Đừng ăn hiếp trẻ con!”

Đúng quá đi rồi chứ còn gì nữa, ai đời lại đi ăn hiếp trẻ con!

Người lớn mà đi ăn hiếp trẻ con thì còn mặt mũi nào nhìn “võ lâm thiên hạ nữa”. Đã là bậc chính nhân quân tử ai cũng phải tìm một đối thủ xứng tầm để mà… tỷ thí võ công, để mà… tranh tài cao thấp chứ ai lại đi… ăn hiếp con nít. Chả thế mà trong chuyện chưởng ngày xưa có bao giờ thấy có chuyện các nhân vật danh môn chính phái làm cái chuyện bắt nạt kẻ khác dưới cơ đâu. Cùng lắm chỉ bợp tai đá đít vài cái bảo về tu luyện lại võ công rồi ra đấu với nhau sau chứ ai lại đi bắt nạt con nít. Cũng vậy, cao bồi viễn tây ở xứ Cờ Hoa ngày xưa -thủa còn “bắn chậm là chết”- cũng chẳng ai thèm bắn chết kẻ dưới tài mình, dưới tay mình bao giờ. Cùng lắm cũng chỉ rút súng ra xong quay tròn rồi cười hí hí bỏ vào bao chứ chẳng nỡ bắn (đương nhiên là lúc đó đối thủ -dạng trẻ con- kia mới chỉ kịp rờ tay đến báng súng chứ chưa kịp rút ra và đương nhiên là phải sợ hết hồn). Ngay cả trong truyện tranh cao bồi “Lucky Luke” anh chàng bắn nhanh hơn cả cái bóng của mình cũng chả có bao giờ… ăn hiếp con nít cả, cùng lắm thì cũng chấp đối thủ rút súng trước một nhịp rồi Lucky Luke mới rút súng bắn văng mũ đối thủ cho nó sợ chứ cũng không nỡ tặng một viên kẹo đồng vào giữa trán…v.v…

Ấy thế mà Đỗ Thế Hùng đã tham gia vào chuyện ăn hiếp con nít rồi đấy, mà không phải chỉ có Đỗ Thế Hùng đâu nhá, cả một nhóm thbmt74 ở Ban mê thuột (nhóm nhỏ thôi chứ không phải tất cả); đúng là cái nhóm này chẳng biết trái phải trên dưới là gì… Ai đời lại đi ăn hiếp con nít cơ chứ! Cái nhóm này bị chửi te tua giữa phố (đáng đời cho cái đám này).

Chuyện là thế này, ngày ấy ở Ban mê thuột, một nhóm thbmt74 sau khi rời một bữa tiệc (hình như là đám cưới hoặc đám giỗ) cả bọn bàn cãi về một vấn đề nào đó một cách rất xôm tụ, ý kiến ý cò cứ oang oang chẳng thằng nào chịu thằng nào, đặc biệt là… thằng Tín, vâng Lê Thành Tín, tên chữ là Tín Lê Thành, tên tự là nhà thơ Lét ti –lúc ấy- cãi rất tợn. Một mình Letti đứng giữa một đám vây quanh thằng nào cũng cao to cỡ Đỗ Thế Hùng trở lên (trừ Phùng Tất Đạt- tên tục là Đạt Bin Laden) quay bên này cãi một câu, quay bên kia cãi một câu, cứ xoay mòng mòng, mà cái nhóm kia cũng không vừa gì… cũng cãi vung tín mẹt thế mới chết chứ. Đúng lúc ấy, một cụ già quắc thước, đẹp lão đi xe đạp ngang qua; Hùng nhắc lại đã đi ngang qua rồi… cụ thắng xe đứng lại, dắt xe đạp đi giật lùi đến chỗ nhóm này rồi phán: ”Tiên sư bố chúng mày chứ ai đời cả đống thằng đi ăn hiếp một đứa trẻ con”!

Ơ hơ!

Đỗ Thế Hùng 27/9/2012
Tặng Bùi Hùng, Linh Kều, Tất Đạt, Thành Tín, Kính (em rể Paul Cường),… để nhớ về ngày xưa

Sáu Mươi Thì Mặc Sáu Mươi

Hừng đông nhấp nhẹ chung trà
Khà khà... ngẫm nghĩ ta đà sáu mươi
Sáu mươi thì mặc sáu mươi
Có lo có nghĩ... cũng không được gì
Thôi thì vẫn cứ cười khì
Mặc cho con tạo xoay vần tới đâu
Tới đâu ta cũng theo sau
Thân bình tâm lặng mơ theo hương trà ...
Khà khà... nhấp nhẹ ...


Minh Trung

Một Chút Tình Si

Cảm tác cho bài "Bởi Người Hay Tới" của Hồng A

Sáng trưa chiều tối hỡi người
Chỉ bằng một phút tìm người mà thôi
Mặc cho nước chảy hoa trôi
Người tôi tìm đến đơn côi dáng gầy
Bởi không có dịp tỏ bày
Sáng trưa chiều tối chốn này lại đi
Dẫu cho tàn nét Xuân thì
Người ơi đừng sợ hãi chi nhé người
Cứ tưng bừng nở nụ cười
Tìm trong nắng gió tiếng người ngày xưa
Ngày xưa ơi hỡi ngày xưa
Ngày xưa còn đó người xưa đâu rồi?

Đỗ Thế Hùng 19.39 26/9/2012 Lăng cô Huế
(hì ì, bởi vậy mới có người đến hoài nhen Hồng)

Nói Với Tuổi 60

  Đã gần tuổi sáu mươi,
  Ít nhiều cũng... dở hơi
  Trí quên nhiều hơn nhớ
  Ngủ chẳng được, thức chơi!

  Đã gần tuổi sáu mươi
  Bực bội chẳng sao nguôi
  Nỗi đau đời chồng chất
  Quên? Chẳng dễ, người ơi!!!

  Đã gần tuổi sáu mươi
  Buồn, vui đếm sao rơi...
  Biết sao nhiều hay ít?
  Sức khỏe đầy hay vơi?

  Cám ơn lời khuyên bảo
  Nhưng chẳng thể nuốt trôi
  Người! Phải đâu là máy
  Khi cần? Nhấn nút thôi!

  Tháng năm dài hay ngắn
  Chẳng có nghĩa gì đâu...
  Miễn sao từng ngày một
  Ta vẫn SỐNG VÌ NHAU...

  Đâu còn bao lăm nữa
  Ngự trên thế gian này
  Một sớm mai nào đó
  Thành khói, õng ẹo bay...
  Minh Khuê 

* * * 

Cảm tác của Cô Minh Hưng

Xin Đừng...

Xin đừng... õng ẹo, thành khói bay,
Thế gian còn đẹp, nắng còn say,
Ngân Hà lấp lánh chờ trăng sáng,
Mơ mộng tình thơ, vẫn ngất ngây?...
*
Vui buồn, xin đừng đếm sao rơi,
Đừng nhung nhớ nữa, mộng đầy vơi,
Trăng kia xa vắng, sao dời đổi,
Chồng chất làm chi nỗi khổ đời,
*
Hạnh phúc bên ta, có đâu xa?
Vì Nhau hãy vui sống thiết tha!


Phạm Thị Minh Hưng

Mưa Đêm

 
Mưa chi rả rích suốt canh thâu,
Gió lùa, gió rít khúc u sầu,
Gác vắng chênh vênh lòng lạnh giá,
Giấc ngủ mơ màng, mưa giọt mau.
*
Mưa chi lạnh lẽo kẻ không nhà,
Đêm buồn, mưa thấm ướt, đường xa,
Phố vắng hắt hiu, đèn mờ - tỏ,
Biết tìm đâu mái ấm, về đâu?
*
Áo không đủ ấm, đợi chờ ai, 
Mưa rơi, run rẩy tấm vai gầy,
Mưa vô tình quá, không thương xót,
Thân em ốm yếu, sống qua ngày.
*
Mưa hỡi, sao mưa tầm tã mãi,
Lạnh lùng cùng gió,  buốt tâm can,
Giấc ngủ không yên, sầu héo hắt,
 Mưa sụt sùi, ray rứt  lòng đêm.

Phạm Thị Minh Hưng

Tuesday, September 25, 2012

Bởi Người Hay Tới

Bởi người hay tới miền này
Sớm mai bầy chim reo hát
Long lanh sương đọng cành hồng
Đôi mắt xuân nồng ấm áp

Bởi người hay tới buổi trưa
Hàng cây rợp theo cánh gió
Nắng vàng từng giọt đong đưa
Trái tim xanh ngời ánh lửa

Bởi người hay tới buổi tối
Mưa bão ghé qua nơi này
Bóng nước lăn đều phố nhỏ
Vai kề vương sợi tóc bay
Ánh nhìn ướt như hơi thở
Hơi người mềm những ngón tay

Bởi vì người hay tới
Những chiều hôm sớm mai
Những hờn dỗi, nụ cười
Trôi theo cùng năm tháng

Bởi thương nhau quá đỗi
Nên Đời dệt vần thơ
Nên nàng còn bối rối
Nên người còn ngẩn ngơ.

Hồng A

Đã Gần Tuổi Sáu Mươi

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Thức khuya cũng ít thôi
                     Ít nhất là sáu tiếng
                     Ngủ mỗi ngày yên vui

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Bớt hờn giận mọi người
                     Có sức khỏe là quí
                     Tâm hồn nên thảnh thơi

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Buồn  Đời cũng ít thôi
                     Càng buồn càng chóng chết
                     Cứ vui vui mỉm cười...

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Ăn nhậu cũng ít thôi
                     Rượu bia nên giảm hẳn
                     Chút đỉnh để góp vui


                     Hứng thì làm Thơ chơi
                     Viết văn về cuộc Đời
 
                    Viết dăm câu khoái chí
                     Tránh gây sự dở hơi...

                     CÁI GÌ cũng vừa thôi
                     Không nên hung hăng nữa
                     Kẻo mọi người chê cười
                     Nhớ mình gần sáu mươi


                     Đỗ Quang Tâm


Thơ họa của Phạm Văn Cường

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Tam nương còn cầm kiếm
                     Quyết xông pha với đời
                     
                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Tam nương còn múa quạt
                     Yểu điệu chẳng kém ai

                     Quang Tâm cần học hỏi
                     Bái tam nương làm thầy
                     Vẫn hung hăng dũng mãnh
                     Vẫn nhẹ nhàng như THƠ

                     Đã gần tuổi sáu mươi
                     Quang Tâm đừng giận nhé!
                     Thư này chỉ vui thôi...

                     Phạm Văn Cường

Cảm tác của Kim Hương

                     Chép ra in để đầu giường 
                     Sáng tụng, tối tụng vô thường sợ chi 
                     Đời còn một chút... để đi
                     Hỏng vui thì uổng, ngu gì buồn xo

                     Kim Hương

 

Monday, September 24, 2012

Áo Khoác Trao Em

Áo khoác trao em một buổi chiều
Để rồi vương mộng đến ngàn sau
Em ơi ngày ấy cơn mưa lạnh
Đưa đẩy đôi ta đến... mộng sầu

Áo khoác trao em một buổi chiều
Dáng người em nhỏ bóng liêu xiêu
Cơn mưa phố núi không hẹn trước
Cột chặt đời anh với cô liêu,

Áo khoác trao em một buổi chiều
Ai ngờ mộng mị suốt canh thâu
Hương xưa - Người ấy - Sao thương lạ?
Ướp trọn đời anh đến thiên thâu

Áo khoác trao em một buổi chiều
Áo khoác trao em một buổi chiều...

Đỗ Thế Hùng
Tặng bạn hiền "tội nghiệp": nhà thơ già CHỢ LẦU Nguyễn Thạch
9.10am 25/9/2012 Lăng cô - Huế

Sunday, September 23, 2012

Chip. Trung Thu




Tặng Chip. Trung Thu 9t

Hôm nay ngày nghỉ tưng bừng...
Ngoài đường trẻ gõ trống mừng Trung Thu
Mây cao tới cổng Cung Hằng!
Vây quanh Chip hát đón mời, chơi Trăng!

Trung Thu -Trăng  tuổi thơ!
Trung Thu - Rằm  ước mơ!
Àh! Áh! Ah! 
Rằm trăng cao vời vợi
Rằm trăng lên ngời ngợi
Kìa! Trăng tròn compa

Tùng tùng cà-rắc tùng tùng...
...Tùng tùng cà-rắc tùng tùng...
Con giơ  đèn ngôi sao
Em vẫy đèn con cá
Bạn góp đèn "Mai Ca"
Cháu khoe đèn Phi cơ
Chị thêm đèn hoa nở

Anh vang đàn hát ca
Ba treo đèn... quân kéo
Mẹ ngân lời ca dao
Cả nhà mình vui nhé! 

Reo...! đón lời thương nhau,

Cả đàn con sắp dài...
Múa Rồng Sư con trẻ
Rồng rắn vang đồng dao
Lòng em nao trăng ngời
Cung Trăng! Cô Hằng mời! 
Cung Rằm! mời chị Nga
Cung lòng! Đón Tình Ca

Kính Chào! Rằm Trung Thu
Chú Cuội vẫy trăng chào
Cuội leo lên phi thuyền 
Chở phi công xuống đời...
Hòa chung trăng sáng ngời!

Cây đa ngàn năm tuổi
Ánh trăng sáng đời đời
Hằng Nga không có tuổi
Chú Cuội chẳng biết buồn!
Cho em lòng trẻ thơ
Vui quá! Chip ơi! vui!

Hân hoan từng câu nói
Bừng cả phố trăng hoa
Trung Thu Rằm Tháng Tám
Trung Thu  gió thu về
 Trung Thu chào-thưa nhé! 
Trung Thu bẩm Ông Bà 
Trung Thu ạ Thầy-Cô
Trung Thu là Ba Mẹ
Trung Thu me dọn bánh
Trung Thu ba rót trà
Năm nay, đừng mưa nhé!
Cả nhà mình Trung Thu
Trung Thu không tuổi già


Letti,bmt

Hình vẽ của bé Chip được chọn vào CLB Hội Họa Cung Văn Hóa (Đặc Cách)

Mưa Chiều


  
Cơn  mưa chiều bất chợt
Nơi phố nhỏ đìu hiu
Ta ngồi ngắm mưa bay 
Trông qua vuông cửa nhỏ
Dưới tán Nhật quế già
Đôi chim sâu nho nhỏ
Lắc chắc đùa  trong lá
Khẽ  rung hoa quế trắng
Thoảng nghe mùi hương tóc
Trong trí nhớ mờ phai
Mấy mươi năm về trước
Nơi gốc phố buồn hiu
Phố núi một buổi chiều
Em mong manh áo trắng
Khép nép bên góc thềm
Tránh... mưa chiều bất chợt
Gió núi se se đùa
Vai gầy khe khẻ  run
Nhìn em ta ngần ngại
Trao em áo khoác ngoài
Vụng về em đón nhận
Choàng vội vào vai nhỏ
Nhỏ nhẻ  lời cám ơn
Cơn mưa chiều nặng hạt
Tạt ướt cả hàng hiên
Nép vội vào bên em
Ngọn tóc vô tình đùa
Ta nghe thoáng hương bay
Hương của hoa Nhật quế
Cơn mưa chiều chợt dứt
Em vội vã chia tay
Ta giữ mãi hương này
Và yêu em từ đó
Nhớ mãi cơn mưa chiều
Bất chợt ta yêu nhau…
Thời gian trôi qua mau
Nhạt nhòa trong ký ức
Cũng cơn mưa chiều nay
Ta ngồi đây mắt cay
 Nhớ cơn mưa chiều ấy

CHỢ LẦU MỘT CHIỀU MƯA
Nguyễn Thạch