Câu chuyện bắt đầu vào năm 1984, khi Xuân Ánh và Kim Oanh, hai người tị nạn Việt Nam mới đến Sydney, Australia để tìm kiếm sự tự do và an toàn ở một vùng đất mới. Cả hai không chỉ mang theo tài năng của riêng mình về âm nhạc, nhưng mang theo cả những ước mơ. Xuân Ánh, một nghệ sĩ guitar cổ điển tài ba, và Kim Oanh, một ca sĩ opera đầy triển vọng, đã sống qua những đau thương của chiến tranh, nhưng tinh thần của họ không hề bị khuất phục. Âm nhạc không chỉ là đam mê của họ, mà còn là sự sinh tồn, là ngôn ngữ, là cầu nối đưa họ đến một thế giới của vẻ đẹp và hy vọng giữa bao nỗi đau cùng khó khăn họ đã từng trải qua.
Tại Úc, họ tìm thấy bình yên, nhưng cũng tìm thấy một nền tảng để xây dựng một điều gì đó phi thường. Xuân Ánh ngay lập tức bắt đầu dạy guitar và biểu diễn ở nhiều nơi, những ngón tay của anh lướt trên dây đàn với những giai điệu đầy cảm xúc. Kim Oanh, dù trái tim vẫn khao khát được đứng trên sân khấu, đã chọn cách chia sẻ sở trường của mình theo một cách khác. Cô đã trở thành một cô giáo dạy đàn piano rất tận tâm, nuôi dưỡng thế hệ nhạc sĩ tương lai, đồng thời âm thầm hy sinh sự nghiệp biểu diễn của mình để tạo dựng một cuộc sống ổn định cho gia đình.
Cho dù yêu thích opera, Kim Oanh đã không bao giờ bỏ dạy học. Học trò của cô đã đi tham gia những cuộc thi danh giá, và nhiều người xem cô là một người thầy mẫu mực. Với cô, âm nhạc không chỉ là sự nghiệp; nó là sự cống hiến, là một sự giáo dục về sự biểu đạt và là cách để hình thành những cuộc đời. Trong trái tim cô, cô vẫn mơ ước được hát trên những sân khấu lớn, nhưng công việc dạy học của cô cũng thỏa mãn như những buổi biểu diễn.
Ba đứa con của họ, Vân-Anh, Thụy-Anh và Việt-Anh, sinh ra trong môi trường âm nhạc này, và cuộc sống của chúng tự nhiên mở ra như một bản hòa ca giữa tài năng và sự chăm chỉ. Xuân-Ánh và Kim-Oanh đã nuôi dưỡng những món quà của các con từ khi còn nhỏ, khơi dậy một tình yêu sâu sắc với âm nhạc vượt lên mọi thể loại. Mỗi đứa trẻ đều xuất sắc theo cách riêng, nhưng tình yêu chung với âm nhạc đã gắn kết chúng lại với nhau theo một cách mà ít gia đình nào có thể tưởng tượng.
Đêm hôm qua là một sự tri ân đối với bốn thập niên cống hiến, hy sinh và nghệ thuật đã đưa họ đến đỉnh cao của thành công. Bầu không khí đượm đầy cảm xúc khi gia đình đứng cùng nhau, cúi chào khán giả trong những tràng pháo tay không ngớt. Đối với Xuân Ánh và Kim Oanh, đêm hôm qua là sự hoàn thành của một ước mơ suốt đời: không chỉ họ đã đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật, mà họ còn truyền lại di sản ấy cho con cái, những người giờ đây mang nó đi xa hơn nữa.
Để thấy Kim-Oanh bây giờ, đứng bên cạnh chồng, ngắm nhìn các con biểu diễn trên sân khấu ở Opera House, đó là một điều tôi sẽ không bao giờ quên. Gia đình họ Nguyễn không chỉ là những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đạt được những thành tựu vĩ đại trong âm nhạc mà họ còn là những chứng nhân cho ngôn ngữ của nghệ thuật âm nhạc, và là nguồn cảm hứng cho tất cả những ai dám mơ ước, bất kể xuất phát điểm của họ ở đâu. Từ những khởi đầu khiêm tốn đến đỉnh cao vinh quang, hành trình của gia đình họ Nguyễn thật là phi thường.
Khi những nốt nhạc cuối cùng của Vân-Anh vang vọng khắp khán phòng Utzon, Opera House, tôi không thể không suy ngẫm về những gì họ đã đạt được. Từ những bước đi đầu tiên khiêm tốn đến đỉnh cao thành công, gia đình họ Nguyễn đã chứng minh được rằng âm nhạc có sức mạnh biến đổi cuộc sống, hàn gắn vết thương và đưa các thành viên trong gia đình lại gần nhau hơn. Họ không chỉ đạt được sự vĩ đại mà họ đã định nghĩa lại thế nào là một gia đình gắn bó bởi tình yêu âm nhạc.
Đó là một sự kỷ niệm về tất cả những gì họ đã đạt được, một sự tôn vinh hành trình phi thường của họ, và cũng là một lời nhắc nhở rằng không có ước mơ nào là quá xa vời, dù bắt đầu từ đâu. Và đối với tôi, đó là một sự kỷ niệm về tình bạn, về việc được là một phần trong câu chuyện vượt qua thời gian và biên giới, và về gia đình họ Nguyễn, những người đã cho chúng ta thấy sức mạnh thực sự của âm nhạc.
Xin Chúc Mừng Gia Đình Họ Nguyễn
Chúc Mừng bạn Kim Oanh.
Bùi Kim Sơn