Nhân buổi các bạn họ nội tiễn Thầy Liễn và Cô Thủy ở phi trường Tân Sơn Nhất, Chí Hòa tặng Tráng Sĩ Áo Đầm một bài thơ:
NHÕNG NHẼO
Tóc muối tiêu, Tâm còn "nhõng nhẽo",
Cô thầy không tiễn, điện "leo lẻo".
Hỏi hoài, sao không ra, giận hả...?
Tráng sĩ áo đầm đem "tùng xẻo".
Họp mặt dzui, bày đặt giận hờn,
Dịp dzui hiếm có, mặt "chù ẻo".
Dzui cho trọn, bạn bè nô nức,
Hội trưởng mần thơ: "chọt, gọt, đẻo"...!
Hi hi chỉ được cười... không được giận...
Chỉ được làm thơ trả đũa thôi... ha ha!
Cô thầy không tiễn, điện "leo lẻo".
Hỏi hoài, sao không ra, giận hả...?
Tráng sĩ áo đầm đem "tùng xẻo".
Họp mặt dzui, bày đặt giận hờn,
Dịp dzui hiếm có, mặt "chù ẻo".
Dzui cho trọn, bạn bè nô nức,
Hội trưởng mần thơ: "chọt, gọt, đẻo"...!
Hi hi chỉ được cười... không được giận...
Chỉ được làm thơ trả đũa thôi... ha ha!
TCHOA.
TRẢ LỜI BÀI THƠ "NHÕNG NHẼO"
Nói thế nào để hiểu
Trong cuộc sống đời thường
Có quá nhiều áp lực
Và cũng lắm lo toan
Để sắp xếp thời gian
Để tiễn cô đi xa
Dù chỉ qua điện thoại
Nhưng cô thầy sẽ hiểu
Với tất cả tấm lòng
Mong thầy cô thật vui
Trong chuyến về quê ngoại
Ngũ thập tri thiên mệnh
Cần gì phải giận hờn
Huống chi tuổi lục tuần
Chẳng có gì phải ngại
Chỉ ngại buổi chia tay
Làm buồn người ở lại
Làm ray rứt cô đi xa
Tráng Sĩ Áo Đầm