Hương
tản bộ trên con đường đất nhỏ đi vào nghĩa trang. Trời chiều cuối đông,
không nắng, vẫn còn lành lạnh, cái lạnh đông còn sót lại, một làn gió
nhẹ nhàng bay bay tà áo dài trắng, trời buồn, lòng Hương cũng tê tái
theo...
Hôm nay đã là tuần lễ cuối của tháng Chạp, còn ít hôm nữa đến Tết rồi, lại sang một năm mới, lòng Hương buồn ảm đạm.
Con
đường đất nhỏ đi vào khu mộ sao mà vắng vẻ quá, một mình Hương đi hun
hút vào mãi xa, mộ Mẹ Hương ở đó. Trên tay cầm bó nhang thơm gói trong
tờ báo cũ, vừa đi Hương vừa nhớ, nhớ Mẹ khôn cùng, người Mẹ yêu dấu, một
đời vì chồng vì con, nhớ những ngày xưa yêu dấu... muốn rơi nước mắt.
- Mẹ ơi, con đến thăm Mẹ đây!
Hương thắp nhang, mắt nhìn sâu thẳm vào căn mộ, miên man nhớ...
Năm ấy, gia đình Hương sống êm ấm bên nhau, Hương là chị cả, em Giao kém chị chín mười tuổi, căn nhà nhỏ ở ngoại ô thị xã Pleiku đầy hương hoa hạnh phúc. Ba Hương, một họa sĩ sống đạm bạc với niềm đam mê nghệ thuật, một họa sĩ tài hoa với nhiều tác phẩm đẹp được mọi người yêu mến, thưởng lãm, ông yêu thương vợ con và yêu quý tranh vô bờ, như lẽ sống không thể thiếu.
Mẹ Hương buôn bán nhỏ, một tiệm tạp phẩm ngay tại nhà, mẹ bảo bán ở nhà tiện lắm có thể quán xuyến việc nhà cùng với ba có thêm thu nhập nuôi nấng lo cho tương lai các con, chẳng dư giả bao nhiêu nhưng cũng đủ trang trải chi phí trong nhà và lo cho chị em Hương ăn học.
Những ngày tháng êm ấm hạnh phúc ấy, nhớ thương Ba Mẹ Hương chỉ biết cố gắng học tập, vui chơi với em trong tình yêu thương chan hòa, đùm bọc của gia đình.
Nhà Hương ở mãi vùng núi cao, cao nguyên Pleiku, một vùng núi xa xôi như tên gọi " Phố Núi " trong bài hát của Phạm Duy, câu hát cứ vấn vương mãi trong Hương "...Phố Núi cao, Phố Núi đầy sương....Trời thấp thật buồn, đi dăm bước đã về chốn cũ,...còn một chút gì ...để nhớ ...để thương...."
- Mẹ ơi, con đến thăm Mẹ đây!
Hương thắp nhang, mắt nhìn sâu thẳm vào căn mộ, miên man nhớ...
Năm ấy, gia đình Hương sống êm ấm bên nhau, Hương là chị cả, em Giao kém chị chín mười tuổi, căn nhà nhỏ ở ngoại ô thị xã Pleiku đầy hương hoa hạnh phúc. Ba Hương, một họa sĩ sống đạm bạc với niềm đam mê nghệ thuật, một họa sĩ tài hoa với nhiều tác phẩm đẹp được mọi người yêu mến, thưởng lãm, ông yêu thương vợ con và yêu quý tranh vô bờ, như lẽ sống không thể thiếu.
Hương
đi học xa, chỉ về nhà vào các dịp lễ Tết. Ba mẹ chăm sóc hai chị em
Hương từng chi tiết nhỏ, về Sai Gon thăm con, ba mua từng hộp thuốc bổ,
từng chai dầu gội tóc cho con gái. Mẹ lo cho chị em Hương không thiếu
thứ gì, căn dặn đủ điều khi con gái cưng xa nhà.
Mẹ Hương buôn bán nhỏ, một tiệm tạp phẩm ngay tại nhà, mẹ bảo bán ở nhà tiện lắm có thể quán xuyến việc nhà cùng với ba có thêm thu nhập nuôi nấng lo cho tương lai các con, chẳng dư giả bao nhiêu nhưng cũng đủ trang trải chi phí trong nhà và lo cho chị em Hương ăn học.
Những ngày tháng êm ấm hạnh phúc ấy, nhớ thương Ba Mẹ Hương chỉ biết cố gắng học tập, vui chơi với em trong tình yêu thương chan hòa, đùm bọc của gia đình.
Nhà Hương ở mãi vùng núi cao, cao nguyên Pleiku, một vùng núi xa xôi như tên gọi " Phố Núi " trong bài hát của Phạm Duy, câu hát cứ vấn vương mãi trong Hương "...Phố Núi cao, Phố Núi đầy sương....Trời thấp thật buồn, đi dăm bước đã về chốn cũ,...còn một chút gì ...để nhớ ...để thương...."
Mùa
Xuân năm ấy, Hương về nhà, những ngày Xuân này theo Hương phải là những
ngày vui vô tận, đi học xa nhà, được về nghỉ Tết, đón năm mới hạnh
phúc, sung sướng biết bao!
Ở Saigon, bù đầu với bài vở, thi cử Hương có bao giờ nghĩ rằng đất nước thân yêu đang trong cơn binh lửa, ba mẹ cũng chẳng nói gì với con gái, để con yên tâm học hành.
Chiến tranh đã bắt đầu từ lâu rồi, ai cũng biết, chiến sự đang leo thang từng ngày...
Ở Saigon, bù đầu với bài vở, thi cử Hương có bao giờ nghĩ rằng đất nước thân yêu đang trong cơn binh lửa, ba mẹ cũng chẳng nói gì với con gái, để con yên tâm học hành.
Chiến tranh đã bắt đầu từ lâu rồi, ai cũng biết, chiến sự đang leo thang từng ngày...
Hương nghe mọi người xôn xao, bàn tán, thế mà Hương vẫn vô tư, yêu đời, chẳng mảy may suy nghĩ điều gì.
Trên chiếc máy bay Air VN đưa Hương từ SaiGon về Pleiku, lòng Hương lo lắng bâng quơ, mình phải làm gì khi chiến tranh xẩy ra...tự nhiên Hương nói nhỏ như một lời cầu xin ở đâu vọng về ..." Chiến tranh ơi, đừng đến..."
Trên chiếc máy bay Air VN đưa Hương từ SaiGon về Pleiku, lòng Hương lo lắng bâng quơ, mình phải làm gì khi chiến tranh xẩy ra...tự nhiên Hương nói nhỏ như một lời cầu xin ở đâu vọng về ..." Chiến tranh ơi, đừng đến..."
Khung
cảnh thành phố Pleiku đổi khác nhiều, suốt chặng đường từ sân bay về
nhà, khoảng mười cây số, Hương thấy nhà nào cũng có một hầm trú ẩn ở
ngoài khuôn vi nhà, xếp hàng trăm bao cát chồng chất lên nhau, bốn bề,
chỉ chừa lỗ hổng ra vào, vừa lọt người- Một nỗi lo lắng vô tình len lỏi
vào tâm hồn cô sinh viên ngoan hiền, vô tư lự : Nỗi lo chiến sự bùng nổ
và bao nhiêu hệ lụy của nó, lòng Hương bỗng chùng xuống...
Về đến nhà, hôm nay, đã là hăm hai Tết, mẹ bảo với Hương:
- Con đi chợ với mẹ, mua các thứ cần dùng trong ngày Tết, và bán thêm,
mua trước ít hôm, chứ cận ngày đắt lắm, mai đã đưa Ông Táo về trời rồi,
tiết kiệm chút nào hay chút ấy con ạ.
Mẹ mua đủ thứ nào là bánh, mứt các loại, hạt dưa, rượu ngọt, nếp, đậu,
kẹo,... cả lạt buộc và lá dong để mai gói bánh chưng nữa.
Không khí Tết rộn ràng, vui quá!
Chiều
hôm ấy, Mẹ làm bữa cơm thật ngon lành chiêu đãi cả nhà, mừng con gái đi
học xa mới về, thôi thì đủ món ngon mà ai cũng thích: Canh chua cá lóc,
chả giò chiên ăn với bún và rau xà-lách cuộn, nhìn rau mơn mởn mới ngon
làm sao!, có cả tôm sú lớn rim ngọt nữa... Lâu lắm rồi Hương mới có bữa
cơm tuyệt vời đến thế bên những người thân thương.
Hôm nay, cũng hăm hai tháng Chạp, đứng trước mộ của Mẹ, hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi gò má ngây thơ...
- Mẹ ơi, con thương nhớ Mẹ vô cùng, Mẹ ơi...
Hương không thể nào quên được mùa Tết đau thương năm xưa, mùa Xuân ấy
đã cướp mất của Hương và gia đình người Mẹ yêu quý, người Mẹ đã xa vắng
không bao giờ tìm lại được, không có gì thay thế được.
Tết năm ấy, Hương và gia đình đã trải qua một cơn bão lớn...
Hương còn nhớ mãi, sau khi ăn cơm xong ba Hương bảo :
- Các con, chơi một lúc rồi chín giờ tối đi ngủ sớm nhé, kẻo ban đêm khu
vực này hay bị pháo kích lắm, hầm nhà mình hơi xa, không kịp chạy ra
thì nguy hiểm lắm.
Đêm đến, tiết trời giá lạnh, mặc một áo len mỏng không đủ ấm, Pleiku
chỉ lạnh thua ĐàLat một ít, Hương nghĩ thế và vội mặc thêm áo, mới
thấy ấm đôi chút, hai chị em vui đùa thật vô tư, em Giao ngủ lúc nào
không hay.
Trong giấc ngủ, Hương mơ màng nghe tiếng gió rít từng cơn, gió thổi vù vù rờn rợn, cùng tiếng đạn réo lên, tiếng nổ ầm ì lớn nhỏ từ xa lắm vọng về. Mười một giờ đêm, cả nhà đang ngủ, yên lăng... Bỗng một tiếng nổ lớn, long trời, căn nhà rung chuyển, nền đất rung chuyển, kinh hoàng... Chị em Hương, ba Hương cùng như một lúc hét to, mặt cắt không còn chút máu, trắng bệch, sợ hãi quá, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập không tài nào giữ lại được, bỗng Ba hét to : - Mẹ nó đâu?
Cả ba người cùng chạy vội xuống nhà dưới, Mẹ Hương đang nằm sóng soài trên nền xi măng dưới bếp.
- Trời ơi! Trời ơi! Mẹ sao vậy Ba ơi! Hương gào to...
Một phút im lặng hãi hùng! Hai chị em Hương, rồi ba Hương thét lên,
la khóc, vật vã. Người Mẹ yêu quý đã ra đi mãi mãi, mặc mọi người
trong cơn tuyệt vọng vô bờ! Mẹ ngất đi vì tiếng nổ lớn, một quả pháo
đã nổ cách nhà Hương không xa...Và, không còn hơi thở nào cứu được Mẹ!
Mẹ đã vĩnh viễn ra đi, từ mùa xuân năm đó...
Bao nhiêu năm qua, Hương vẫn không thể nào quên được cái cảm giác hãi hùng, tuyệt vọng ngày xưa!
Cơn bão lớn đã cuốn Hương về một cuộc sống khác, mùa thu năm ấy, Hương
phải nghỉ học, xa trường, xa các bạn thân yêu, ở nhà, bán hàng, cùng ba
chăm sóc, nuôi nấng em Giao, đứa em bé bỏng, côi cút, đã nhiều đêm hết
nước mắt vì nhớ thương Mẹ!
Cô sinh viên ngây thơ, nhí nhảnh ngày nào nay đã già dặn hơn nhiều vì bổn phận mới chồng chất trên đôi vai bé bỏng...
- Hương nói khẽ trong dòng nước mắt vừa lăn dài trên má: " Con thương nhớ Mẹ và biết ơn Mẹ vô cùng, Mẹ ơi !
Trên đường từ nghĩa trang về nhà,
Hương tự nhủ với lòng mình, phải cố gắng lên, bản lĩnh hơn, vượt qua
nỗi đau, đứng vững với đời, xây dựng tương lai - Còn Ba và em Giao yêu
quý đấy thôi !
Câu hát: "Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, Tình Mẹ tha thiết như đồng lúa chiều rì rào..." cứ quấn quýt mãi trong tâm tưởng Hương... Nàng lau vội hai hàng nước mắt, bước vội vã như chạy trốn nỗi đau từ bao giờ...
Phạm Thị Minh-Hưng.
|
Chiến tranh sẽ chẳng bao giờ qua đi trong lòng mỗi người bởi nó không để một ai sống bình yên và hạnh phúc
ReplyDeleteTrò: Kh.