SON PHẤN ĐỜI THƠ
Em về ở trọ với Thơ
Đã say nghiêng ngửa bên bờ khát khao
Thơ em son phấn má đào
Làm sao dấu hết đớn đau đoạn trường
Thơ em quán trọ giữa đường
Đời người dài ngắn vô thường như mây
Mai em về với cỏ cây
Đem thơ gửi lại những vay mượn đời
Dòng thơ thấp thoáng em cười
Theo đôi chim nhạn lên trời bay đi
Thơ trôi qua tuổi xuân thì
Còn em ở lại thôi thì phù vân
Chắc xưa em đã nợ nần
Tìm bao nhiêu kiếp mới gần được nhau
Bến trần gian vạn sắc màu
Riêng thơ em vẫn gối đầu cuồng ca …
Như
Thương
Thầy bạn mình đi chơi với thơ của Kh. để quên bớt đi phần nào những lo toan "ngoài song cửa" há Dzung?
ReplyDelete