Buôn Ma Thuột (BMT) là nơi tôi sinh ra và lớn lên, cho đến năm 1972 thì gia đình dời vô Sài Gòn. Tuy xa quê đã lâu, nhưng càng lớn tuổi thì ký ức về quê xưa càng hiện ra rõ nét. Rồi những lần về thăm quê, lang thang ở con phố nhỏ, ở các buôn làng, ở rừng cao su, rãy cà phê... tôi như gặp lại chính mình ngày nao.
Ngày đó, thành phố Buôn Ma Thuột bé nhỏ, nằm gọn trong cao nguyên Dak Lak đại ngàn. Thành phố chỉ độ 100 ngàn dân và giống như trong bài hát Còn chút gì để nhớ:
- Phố núi cao, phố núi đầy sương... Phố xá không xa nên phố tình thân... Đi dăm phút đã về chốn cũ...
(Tuy đó là Pkeiku, còn đây là Buôn Ma Thuột).
Thành phố chỉ có vài trục đường chính, mùa mưa thì bùn đỏ quạch bết chặt vào guốc dép, mùa khô thì bụi mù trời. Tôi nhớ những ngày tháng đẹp ở ngôi trường Nữ tiểu học. Đi học tay cầm cặp tay cầm hũ mực tím, giờ ra chơi có trò u mọi, lò cò, ăn quà thì có 1 đồng ít ỏi Mẹ phát hàng ngày hoặc lá xoài non chấm muối ớt, hạt điệp luộc... Tôi nhớ ngôi trường trung học Tổng hợp BMT, nhìn ra cửa sổ thấy cả đồi nương lá xanh chập chùng. Tôi nhớ màu áo dài xanh da trời, đồng phục của nữ sinh trường tôi. Tôi nhớ bạn bè thân quen, nhớ Thầy Cô dưới mái trường...
Nhà tôi ở trong chợ trên đường Nguyễn Thái Học. Hàng ngày tôi gặp những người Ê đê, H'mong. Tôi nhớ những cặp mắt đen to đẹp, nhớ những gùi rau trái... của họ.
Tôi nhớ quê BMT nhiều lắm. Thế nên tôi vẽ. Khi vẽ, tôi tự do dùng màu sắc tô xanh, tô hồng lên vùng ký ức... Những màu sắc nhiều khi không có thực, chỉ có trong trí tưởng tượng. Vẽ giúp tôi bay bổng trên đồi núi chập chùng, trên những mái nhà sàn nhuộm ánh chiều tà.
Tôi còn muốn vẽ nhiều về Buôn Ma Thuột quê tôi. Nhưng hôm nay xin tạm dừng để mời quý AC xem một số bức họa tôi vẽ về BMT quê tôi.
Trần Thị Thôn
No comments:
Post a Comment