KHÓI
QUÊ
Đụn
rơm mới ngả vàng ươm
Luá
thành hạt gạo dẻo thơm ngọc trời
Tuổi
thơ, mùi khói đồng ơi
Hương
xưa đọng lại đầy vơi dạt dào
Mặt
trời và cả trăng sao
Cả
sông và biển chốn nào là quê
Xa
xăm vạn dặm đi về
Đốt
đồng rơm rạ chợt tê tái hồn
Mồ
hôi mặn đẫm vô ngôn
Đẫm
mưa, đẫm nắng trên cồn trên nương
Rằng
em hạt lúa ngậm sương
Mẹ
còng lưng bạc thầm thương đòng đòng
Cửu
Long nước chảy xuôi giòng
Nghe
mùi hương lúa mênh mông thôn làng
Cọng
rơm gốc rạ ngỡ ngàng
Qua
rồi Tháng Chạp chiều vàng khói quê
Như
Thương
Thân nơi quê ngoại, tâm quê nội nên càng ngâm càng thấm.
ReplyDeleteBDChi thbmt63-74
Em đã từng sống với "cội rơm" 4 năm thầy ạ! Thấm lắm thầy ơi...
ReplyDeleteTrò Kh.