NGHE
CÂU HÒ RỤNG...
Mai em về lại bến sông
Đem câu lục bát thả
dòng mênh mang
Đâu con trăng nạm dát
vàng
Đâu màu xanh biếc từ
ngàn sông xưa
Đêm ơi, tinh tú về chưa
Hay còn lưu lạc nắng
mưa xứ người
Hình như sông chợt nghẹn
lời
Nghe câu hò rụng xuống
đời lưu vong
Để ta rưng rức cõi lòng
Cạn sâu chi cũng một
dòng sông trôi
Trường giang bên lở bên
bồi
Thương con đò nhỏ lẻ
đôi quê mình
Trăm năm buồn nỗi lặng
thinh
Ngó về cố xứ nhớ nghìn
dấu yêu
Đêm qua sóng vỗ ngược
chiều
Thơ trôi về lại câu Kiều
năm xưa...
Như
Thương
No comments:
Post a Comment