Photo by Sheila Trương, Huntington Beach, California
NGHÌN XƯA... SÓNG VỖ
Khi
biển thiền, nghìn bọt tan sóng lặng
Lúc
biển yêu, thương ru tiếng ngọt ngào
Nhỡ
biển ghen, mây xóa làn mây trắng...
Em
ở đâu... hỡi con sóng dạt dào?
Theo
em bước, dấu chân người lữ thứ
Chốn
trần gian như con sóng vỗ bờ
Đến
rồi đi- xóa dấu chân sinh tử
Lại
trở về chốn tuyệt mộ nguyên sơ
Ta
vẫn lặng như từng hạt cát nhỏ
Trong
lòng ta biển như nhoẻn miệng cười
Để
con sóng chợt thấy mình đã có...
Những
rộn ràng hạnh phúc: Biển ra khơi!
Và
sóng vỗ như nghìn xưa...sóng vỗ
Như
kiếp người tự vô thỉ vô sinh
Biển
và Ta bỗng phút giây chợt Ngộ
Sóng
vỗ bờ. Ta chân bước đăng trình …
Như Thương
Cám ơn Dzung đã cất thơ Kh. vô "kho" nha
ReplyDelete