Thầy cô và các bạn mến,
Trước Noel
năm 2019, nước Úc đã bị 1 thảm họa cháy rừng khủng khiếp, ròng rã 8
tháng trời. Đã làm chấn động thế giới... và xứ Kangaroo cũng đã rất
may mắn được khắp nơi cứu trợ bằng mọi hình thức. Quả thật là "We are
the world"!
Từ chính quyền đến dân đều có ý
thức trách nhiệm, lo cho nhau, lo tái thiết, lo nhiều mặt... Trong số
đó có việc nuôi thú rừng vì chúng không có đủ cây, trái, hoa lá, chim
muông trong rừng để sống chứ nói chi đến việc sinh sản. Chính phủ dùng
máy bay thả thức ăn xuống những vùng sâu không có dân cư. Còn những nơi
có dân thì chính phủ kêu gọi thiện nguyện để tiếp tay...
Qua
những tình huống xảy ra cho đất nước, Kim Oanh thấy được sự quan tâm
của chính phủ và tinh thần quốc gia của người dân thật đáng nể phục.
Trong
số những người thiện nguyện, Oanh & Ánh có một cặp vợ chồng bạn,
John người Úc và vợ là Bishnu người Ấn Độ. Họ về hưu ở vùng Braidwood,
South-West của Sydney và cách Sydney 284 km. Hai ông bà thường tiếp tay
với 1 cặp vợ chồng bạn đảm nhiệm việc nuôi thú khu vực rừng cháy quanh
đó. John & Bishnu có nhà đẹp, thích rủ Oanh-Ánh đến chơi... và nhân
đó rủ đi cho thú ăn trong rừng. Hai ông bà nhắn tin "nếu xin được trái
cây mang theo thì tốt đó ".
Đi xin thực phẩm.
Thế
là Kim Oanh bắt đầu từ các tiệm Việt Nam trước, vì nghĩ rằng việc này
quá dễ dàng... Thế nhưng những người chủ chỉ cho mình lấy những gì họ
vứt đi và mình phải lục thùng rác! Có chủ thì rộng lượng hơn, bán với
giá rẻ!...
Kim Oanh không nản lòng, bèn đến siêu thị bán trái
cây người Greek gần nhà, đến hỏi thì nhân viên cho Oanh vào gặp
manager, bà này nghe Oanh trình bày xong là vồn vã:
- " bà có mấy xe?' ...
- "bà cần những loại rau quả gì ? carottes?,chuối, táo, cần, khoai, bí...?"
- "bao nhiêu lâu bà cần 1 lần ?"
Bả làm mình choáng váng, chẳng biết đâu mà trả lời "Dạ để tôi nói bạn tôi gửi cho bà 1 cái list nhé".
... Thế
là Cái Oanh hân hoan ra về, vào xe là nhắn tin ngay cho John để gửi cho
bà chủ shop, Alex biết và hẹn Alex 11 giờ sáng thứ Bảy sẽ đến shop lấy
và trực chỉ đi Braidwood.
Sơ khởi.
Mới có 11 giờ kém 10 mà Alex đã nhắn tin:
- "Sao chưa thấy bà đến ?"
- "10 phút nữa mà" (Cái Oanh nói với cái giọng diễu)
...Đúng
11 giờ Cái Oanh đến . Alex ra hướng dẫn cho anh Ánh lái xe vào ngõ sau.
Bà ta gọi "2 đàn em" khiêng các thùng (trái cây, rau quả đã được chuẩn
bị sẵn 1 góc) bỏ lên xe forklift rồi ông xã của Alex lái ra xe của mình.
2,3 "đàn em" xếp gọn vào xe. Cái Oanh chưa kịp chụp vài tấm hình thì
đã xong xuôi hết rồi.
Alex chia tay, ôm Cái Oanh nói: "God Bless", "Gặp lại bà lần tới nhé".
Trong xe đã có bánh mì thịt, cafe như mọi khi. Hôm nay đặc biệt là tráng miệng thì vô số trái cây trong xe. Hahahahahaha
Mới đi được có 2 tiếng mà John đã gọi hỏi:
- 'Tới đâu rổi"
- "Yên chí, tụi này sẽ đến đó trước 5 giờ chiều ...còn phải chụp hình, la cà nữa chứ ".
.... Đến nơi, John và anh Ánh chuyển các thùng cây, trái vào 2 xe, của John & Bishnu.
Cuộc hành trình.
Đúng
6 giờ chiều là trực chỉ đến khu rừng cháy, cách nhà John & Bishnu
gần 20 km. Vì hai vợ chồng bạn của Bishnu, Lesa & Laszlo, ở sát khu
rừng. Lesa & Laszlo làm việc ở Canberra, cách nơi họ ở 87 km.
Mình
đến nơi thì Lesa & Laszlo ra đón (họ cũng vừa từ Canberra về tới),
chất rau quả lên xe, mang theo mấy bao hạt cho chim, một mớ rơm rạ,
phát cho mỗi người 1 đèn pin.
Lesa còn kinh nghiêm: "Ai cần đi
toilet thì đi vì mình đến khoảng 11 giờ tối mới xong" (đã vậy cô ta
còn mang theo toilet tissue phòng hờ).
Đầu tiên
là cho thú quanh nhà ăn trước (quanh nhà cũng có các chú Kangaroos xinh
xắn đứng ngóng thức ăn từ đàng xa) rồi lên xe đi vòng vòng trong rừng.
Mỗi điểm cho thú ăn là đã được rải rơm rộng khoảng hơn 1
mét vuông, khu vực gần nước (vì thú thường kiếm nước uống thì sẽ thấy
thức ăn).
Điểm này cách điểm kia khoảng 2 cây số. Thấy
mọi người làm thì Cái Oanh cứ bắt chước. Lesa thật hiền, cô ấy cười vì
Cái Oanh còn lột vỏ chuối sẵn nữa (đúng là ngáo ộp! chim nó đâu cần lột
đâu). Cô ấy rất vui và nói: "Thức ăn hôm kia mà chúng nó đã ăn hết rồi" (vì cứ cách 1 ngày thì lại đi tiếp tế thức ăn vào các điểm 1 lần. Khu vực này có 20 điểm tất cả).
Trời
tối dần, hai cái xe cứ oằn oại lội nước, leo đèo trong rừng, cái cảm
giác này không bao giờ Oanh-Ánh có được nếu không tham gia việc này. Có
những chỗ xình lầy, trũng vì hôm trước có mưa. Cái Oanh bị đạp vào
vũng xình mặc dù Laszlo dọi đèn pin thêm cho mà còn không thấy! Còn anh
Ánh thì bị cả trăm con kiến bâu vào giầy, dớ. May thay đó không phải
kiến lửa...
Lạnh dần vì cũng gần 11 giờ đêm,
còn 2 trạm nữa là xong. Oanh-Ánh ngồi chung xe với John & Bishnu,
miệng không ngớt khen ngợi, nể phục hai vợ chồng Lesa-Laszlo, họ cứ cặm
cụi làm, đi làm về chưa kịp ăn... và cứ cách 1 ngày lặn lội như vậy 1
lần đến 11 giờ đêm!!! Không còn từ gì để diễn tả về họ, TUYỆT VỜI quá!
Kim Oanh xin chia sẻ cùng thầy cô và các bạn.
Xin hết ạ.
Cáo chình (Kính chào)
PS: Dạ "Xem hình đi, xem hình đi". Khỉ Mùi hài nòng chưa hử?
No comments:
Post a Comment