Tuesday, February 24, 2015

Dư âm Hội Ngộ 40 năm lớp 74 THTHBMT

Đến bây giờ Cái Oanh vẫn còn dư âm của những ngày hội ngộ 40 năm, cái ngày 27/12/2014 thật vui và thật dễ thương!

Hình ảnh Ban tổ chức, Ban liên lạc, Trần Dung, các bạn, thầy cô đã rộn ràng lo lắng cho tờ Đặc San, tờ Kỷ Yếu của lớp, và sắp đặt cho buổi Hội Ngộ của lớp từ nhiều tháng trước cũng vẫn còn để lại cho Cái Oanh một ấn tượng đặc biệt. Các bạn thật nhiệt tình và thật giỏi!

… Rồi tờ Đặc San với dạng Ebook đã hoàn thành. Bớt đi một mối lo. Ban tổ chức tiếp tục lao vào việc  danh sách mời, giấy mời để hoàn tất, … chưa kể đến ban liên lạc ở Ban Mê Thuột đã quá chu đáo lo tìm địa điểm họp mặt, địa điểm du ngoạn, lại còn video gửi lên diễn đàn để cùng góp ý), in ấn cho tờ Kỷ Yếu… không thể nào kể hết hàng ngàn công việc “sau hậu trường” … 

… Hàng ngàn ý kiến hay và dễ thương để thêm thắt cho ngày hội ngộ thêm sắc hương mà Cái Oanh cảm nhận và lấy làm thích thú và cảm động! Đây là những câu chuyện “sau hậu trường” mà Cái Oanh muốn chia sẻ với thầy cô và các bạn.

Trước ngày hội ngộ khoảng một tuần, Cái Oanh có dịp nói chuyện điện thoại với thằng Nam Đà, hắn ta ra lệnh “đưa số đo để may áo dài gấp. Nếu không là có chzi..ện, nếu không tao dzi.ếc chết!”. Cái Oanh lu bu rồi đã đến ngày đi, thế là khi vừa đến Saigon, Nam Đà và Thu Thủy đưa ngay đến tiệm may áo dài để thử áo… may thay vải áo loại thun nên thân hình của bà già 60 cũng nong vào được. Hahahahahaha, Thằng Đà lấy làm khoái chí! Thế còn cái quần thì không thể nào nhét vào nên phải đặt may cấp tốc chiều lấy và giao tận nhà. Giải quyết chuyện này được rồi, hai bạn Thu Thủy và Nam Đà chở Cái Oanh đi ăn hủ tiếu… Đang ăn thì Cái Oanh chợt nhớ là mình phải cần giầy hoặc guốc cao để mặc với áo dài vì đã lâu, Cái Oanh không còn mang giầy cao được nữa (“long thể” không  cho phép…) thế là hai cô bạn tuy rất bận, bỏ hết công việc, lo cho con nhỏ Oanh... vào chợ An Đông đi mua guốc!!! Nhờ vậy mà lại có dịp thăm bạn Thơm có tiệm bán quần áo trẻ em ở đây. Thế là được dịp trò chuyện dăm ba câu.

Một nguồn tin thật hấp dẫn là Cái Oanh sẽ đi cùng chuyến máy bay lên Ban Mê Thuột cùng với Nam Đà, Thu Thủy, Thắng, Trân. Chu cha ơi, nghĩ đến là đủ biết cái máy bay sẽ vỡ tan tành vì cái lũ quỉ này… Dzui quá là dzui!!!! Nhắn tin qua lại hẹn ngày mai ở phi trường sớm để có thì giờ chụp hình… Thế mà ông trời oái oăm (í quên, ông nhà nước. Í quên ông hàng không) đã hoãn chuyến bay 2 lần làm mãi đến 3 giờ chiều mấy đứa mới túm được nhau. Lại có thêm Thạch nữa… rồi thằng Nam Đà bây giờ mới bật mí thêm là nhà thơ Trương Chí Hòa và Hồng A cũng đi cùng chuyến bay. Các bạn cứ tưởng tượng đi, Cái Oanh khỏi cần phải diễn tả  Hahahahahahahahaha.
Xem hình đi, xem hình đi...

Trước giờ vào máy bay đi Ban Mê Thuột
 
Cả đám đã nhắn tin, gọi điện thoại cho Dung, cho Toàn và các bạn BMT là đừng đi đón bọn này vì các bạn còn phải lo cho các thầy cô và còn trăm công nghìn việc khác. Vậy mà khi ra khỏi sân bay là đã thấy 1 lô các bạn đứng đón tự bao giờ!!! Nước mắt cứ tuôn ra . Ôi sao các bạn chân tình thế!!!
 
Các bạn đón ở phi trường

Ngày hội ngộ bắt đầu từ sáng 6:30. Cái Oanh vào khu vực ăn sáng ở Đam San, thấy Nam Đà và Thu Thủy mặc áo dài rồi….Cái Oanh đang ú ớ hỏi thì thằng Nam Đà chỉ  ngón tay ra lệnh “đi ngay, thay áo dài ngay không thì bảo …không thì đừng trách tao …” (Cái Oanh cứ nghĩ là chiều đến khi buổi hội ngộ chính thức thì mới mặc áo dài). Thế là vội vàng thay áo ngay. Ô, lại quên đôi giầy cao rồi! Mượn Dung đôi giầy vậy. Rồi một hồi, không chịu nổi với đôi giầy cao… ta bèn chơi đôi giày tàu cho thoải mái vậy! hahahahahahaha. Một hồi Thằng Nam Đà ngắm Cái Oanh, và với cái giọng tinh nghịch, hắn bảo “trông Cái Oanh mặc áo dài cũng xinh đấy chứ” (biết thế! Xinh thế nào được với cái kiểu mặc áo dài mang giầy tàu?? Hahahahahahahahaha). Nhưng vui ơi là vui!!! 4 nàng Thu Thủy, Nam Đà, Trần Dung, Kim Oanh làm cho sân trường nổi bật với 4 con ngựa chứng !!!

Xem hình đi, xem hình đi. Chảnh chưa?Hahahahahahahaha.

Bạn bè, thầy cô kéo nhau chụp hình lưu niệm, hỏi han nhau chỉ được vài ba câu một cách vội vàng, tranh thủ …

Chương trình chính của buổi Hội Ngộ bắt đầu, nghe các bạn nói là sẽ hát hợp ca 4 bài, hỏi ra thì 4 bài đó Cái Oanh biết và lời hát là sẽ được chiếu trên màn ảnh… thế là Cái Oanh yên tâm là không phải hát thuộc lòng, bèn “ma le” xin được hát chung với các bạn. Ông bầu  Phùng Tất Đạt tỏ vẻ thích nhưng nghiêm mặt ra điều kiện là “phải mặc áo dài khi hát à nhe”. Cái Oanh nhanh nhẩu Ô Kê liền . hihihihi vì chiến lược của Cái Oanh là để chạy tội khỏi bị hát solo. 

Hu hu, Cái Oanh “nùn” nhất mà cứ bị các bạn đẩy vào giữa, làm cho ai cũng thy...
thế mới khổ!!!

Ai dè thầy Giõng và các bạn nhất định bắt Cái Oanh phải hát 1 bài . Nghĩ tới nghĩ lui bài nào cho dễ nghe mà có ý nghĩa… ta quyết định bài “Rồi Mai Đây”. Cái Oanh vội vàng dặn dò với ban nhạc Dư, Đạt và Bình ”Đàn ở cung F trưởng, Oanh sẽ hát câu đầu rồi sau đó mình và cả hội trường hát chung 2 câu “Rồi mai đây khi mình xa nhau, nhớ đến nhau hoài . Rồi mai đây khi mình chia tay nhớ phút giây này ”. Hát nhiều lần rồi chấm dứt. Cả bọn khoái chí với cách dàn dựng; vừa dễ, vừa mọi người có thể hát chung, và vừa có ý nghĩa. Thế nhưng “đời không đẹp như ước mơ”, đến lượt Oanh, Oanh vắn tắt cắt nghĩa và xin cả hội trường hát 2 câu trên… Khi bắt đầu, Cái Oanh nghe Đạt hát bè theo với giọng quá cao nên sợ rằng không thích hợp... bèn dừng lại xin hát thấp xuống… đã vậy rồi, Cái Oanh còn quên lên, quên xuống, hát 2 câu cũng xáo lời lộn xộn cả lên!!!!

Thế mới thấy mình đã bắt đầu lẫn dzồi!!! Nói ra thì Bình cũng nói “Mình đã ghi ra giấy rồi chẳng biết tờ giấy đó đâu nên cũng xào tới xào lui 2 câu… rồi cũng chẳng câu nào vào câu nào”. Rõ ràng là Cái Oanh bị bể dĩa . Huhuhuhu!!!



Suốt chương trình Hội Ngộ, thầy cô, ban đại diện phát biểu và mọi tiết mục của chương trình đều được ban tổ chức soạn thảo chu đáo nên mọi chi tiết đã được diễn ra 1 cách liền lạc và thú vị.

Rồi đến cái mục bốc số và đấu giá; Dung giao cho Cái Oanh đảm nhận chuyện này từ tối hôm qua. Có lẽ Dung nghĩ bà giáo này sẽ làm những việc này xôm trò… Nhưng sai rồi Dung ạ .Cái Oanh biết sức mình và chỉ nhận việc bốc số cho dễ, còn phần đấu giá thì phải cầu cứu đến Đỗ Thế Hùng. Đúng y như rằng, Cái Oanh nói chẳng đâu vào đâu nhưng trời thương rồi cũng xong được mục này. Còn Hùng thì hoàn thành sứ mạng tốt hơn dự định!! Dung chỉ dự trù gây được 3, 4 triệu cho quĩ của lớp…. ai dè Hùng nhà ta móc được túi của các đại gia, các bạn hảo tâm mà số tiền lên đến hơn 20 triệu!!! Hoan hô Hùng!

Mấy hình này Cái Oanh chôm từ Facebook của Dư đấy.



Thế vậy mà từ sáng sớm 6:30 đến 4 giờ chiều đã qua cái vèo!!!
Chương trình kết thúc.
Mọi người còn nuối tiếc,nhóm nhỏ ngồi lại với nhau thêm tí nữa … hát cho nhau nghe…

Sau đó rủ nhau đi kiếm cái gì ăn vì quả thật là không ai có cái gì vào miệng cả ngày nay! Làm một tô bún bò gần đấy, thấy nó đã làm sao!!



Quách Lục mới “nhí” thêm cho cái hình dưới đây. Sau một ngày thật vui, thầy trò xiểng niểng lết ra ăn bún bò. Ngon ác liệt!

Vì biết Oanh và cháu Thụy Anh không thể tham dự được buổi picnic hậu Đại Hội nên Bích Toàn và Hải chìu cháu, (tuy trời đã bắt đầu hơi choạng vạng rồi)tranh thủ đưa đi xem nhà sàn, khu sinh thái, café sân vườn Trung Nguyên (nơi sản xuất café), ghé Đình Lạc Giao,…

Trời lạnh mà Bích Toàn vẫn gồng mình đưa cháu Thụy Anh tham quan… Cái Oanh bắt trở về xe, nhưng cô nàng ngồi bên cầu chờ . Thế là chính nhòm được dịp chớp lén từ đàng xa. hahahahahaha.


Trong vòng hơn một tiếng mà đã đi được bằng ấy vì có hẹn với hai bạn Quế Lan và Hằng ở nhà của Hằng. Lại được 1 buổi tối trò chuyện cùng các bạn… bạn nào cũng say xưa kể chuyện hồi đi học nghịch ngợm… cả lũ cười rũ rượi!!! Quá xá quà xa là dzui!!!! Cháu Thụy Anh thấy các bạn và mẹ vui quá nên cũng phải nói “Mỗi lần me về Việt Nam là me phải đi Ban Mê Thuột nhé”.

11 giờ đêm rồi, vẫn không thể nào hết chuyện! Phải chia tay!! Lại nước mắt!!

 Buổi tối ở nhà Hằng

Sáng hôm sau, đang ngồi ăn sáng thì cô Minh Hưng đến chia tay Cái Oanh . Cô thật là tình cảm!!! Nhưng biết được là chiều nay cô cũng đi cùng chuyến bay với Cái Oanh về Saigon nên thầy trò lại được dịp gặp gỡ nhau nữa . Hihihi.

Thầy trò quyến luyến!

Thời gian còn lại ở Saigon thật ngắn ngủi vì Cái Oanh phải trở về Úc cho kịp sinh nhật của cháu Việt Anh . Thế mà các bạn và thầy cô đã dành những cơ hội và thì giờ quí báu cho Oanh với những cảm tình thật khó quên!

.... Còn nhiều và nhiều nữa ...Oanh không thể nào kể hết được! Tự hứa với mình là phải viết ngay, nhưng đã gần 2 tháng rồi mà vẫn chưa xong! Cái Oanh bèn quyết định phải xong vào dịp đầu năm nay . Thầy cô và các bạn xem hình thêm trong link dưới đây, Cái Oanh có chú thích  ....và như vậy là Cái Oanh khỏi phải lo về cái vụ hành văn nghèo nàn của Cái Oanh nữa ạ.

Giờ đây, trước thềm năm mới, 2015, Kim Oanh xin được bày tỏ sự cám ơn đến quí thầy cô và các bạn đã làm cho Kim Oanh thật vụi, thật cảm động, và không thể nào quên được những giây phút ngắn ngủi nhưng thật đáng quí . Xin kính chúc gia đình quí thầy cô, gia đình của các bạn, và chúng ta luôn được an vui, khỏe mạnh và hạnh phúc.

Kính/Thân mến
Cái Oanh


No comments:

Post a Comment