Quê xưa bụi
mù đất đỏ
Dẫu không là
nơi chào đời
Khi xa rời
lòng vẫn nhớ
Thương người
ngóng núi rừng ơi.
Tuổi nhỏ thơm
nồng vườn ổi
Liễu rũ bờ ao
trong xanh
Chiều theo
cánh diều no gió
Lội qua con
suối trong lành.
Vườn xưa ngọc
lan thơm ngát
Có đôi sóc nhỏ
chuyền cành
Đong đưa võng
êm trưa hạ
Lặng nhìn mây
trắng trôi nhanh.
Ta cùng bạn
mãi rong chơi
Bước mòn bao
con phố nhỏ
Rưng rưng nỗi
nhớ đầu đời
Buồn tênh
hoàng hôn ráng đỏ.
Lạnh rớt cơn
mưa đầu mùa
Ta mười bảy
tuổi buồn chưa
Dầm mưa lòng
buồn vô hạn
Ai hay thương
nhớ cho vừa.
Tóc ai hương
nồng hoa bưởi
Xõa bóng
trăng xưa hẹn hò
Sông cũ, đò
xưa lạc bến
Tình buồn
sóng vỗ lô xô.
Hương nào còn
như hương xưa
Sầu nào lê
thê đêm mưa
Cho ta tìm về
dĩ vãng
Ngậm ngùi
thương chút duyên thừa.
Hồng A
Đọc lại bài thơ này của Hồng, đọc kỹ mới thấy "hồn thơ" ấy tuyệt vời. Nếu được phép Bình luận hoặc phong tước, Hùng sẽ không ngần ngại trịnh trọng đặt trước tên Hồng hai chữ thi sĩ: thi sĩ Nguyễn thị Hồng A
ReplyDeleteThân mến
Đỗ Thế Hùng