LÁ
ĐÃ NGÀN NĂM
Em như lá đã ngàn năm
Vàng màu rơi rụng, em nằm
ngủ ngoan
Để rồi từ đấy bình an
Mặc trăng tròn khuyết, mặc
tang thương đời
Mặc tình thơ có nghẹn lời
Mặc duyên như thể vẽ vời
sắc hương
Đi đi em, một quãng đường
Chỉ là âm vọng vô thường
mà thôi
Từ xanh biêng biếc nổi
trôi
Đến vàng thay lá, ta ngồi
ngắm em
Cúc cung lót thảm cỏ mềm
Mời em nhan sắc ngự thềm hài
xinh
Quên đi muôn dặm hồi kinh
Rủ em đi uống rượu tình với
ta
Em ừ, Ta một tiếng khà
Thế mà thoáng chốc đã là
ngàn năm
Như
Thương
No comments:
Post a Comment