Ảnh Quách Lục |
Bạt ngàn quỳ vàng, khiến nhớ em
Hồn tôi bay lên núi thả
Gió khuya lên, quỳ hoa vỡ
Tựa muôn ảo ảnh
Đã nhạt nhòa những năm tháng xa xôi...
Bạt ngàn núi, bạt ngàn hoa
Hồn tôi bay xa
Bạt ngàn sương, quỳ hoa vỡ
Thành ngàn trăng tơ qua bờ vai ai buốt
Em đẫm sương huyền nhiệm không ngờ
Tôi tay rũ khi chỉ còn em mờ ảo
Mà ngọt ngào lẫn hát ngóng tìm em...
Bạt ngàn tiếng hát em,quỳ hoa vỡ
Bay qua đêm phố chợ
Chợ phố nằm ngoan như chiếc bánh sinh nhật
Với muôn ngàn nến thắp
Bạt ngàn quỳ vàng khiến nhớ em
Tôi đã thả những bài tình ca
Đẫm trong sắc hoa quỳ vàng muốt
Tôi đã thả những bài tình ca
Bằng gió ngàn len qua tóc em
Tôi thở bằng những bài tình ca đêm đẫm sương
Bạt hồn tôi bay theo những khúc ca ngàn bất tử
Như một bản đồng dao quê nhà yêu dấu...
Tôi đã thả những bài tình ca
Trên bạt ngàn quỳ hoa
Bạt ngàn vàng phai, bạt ngàn em
Quỳ hoa vỡ
Tôi gom giữa thinh không
Tiếng em u trầm, bâng khuâng, ngớ ngẩn...
Núi khuya
Tôi đã thả những bài tình ca
Bay hết ngàn trùng là chút hồn em tinh khôi còn lại
Là cả tôi hóa cứng nỗi buồn đá non dại chết...
Phùng Đạt (1999)
Thơ là tình ... tình là thơ ...
ReplyDeleteNgười không biết làm thơ (như minhtrung đây) thì không có tình ...phải vậy không? ;-)
Chẳng biết nữa (^_^) đang vò đầu ...bức tóc :-)
Các bạn viết hay thơ giỏi, thật tuyệt vời!
minhtrung
Đạt hát hay như thuở còn đi học... Và thơ vẫn như giai điệu ngày xưa... dẫu bao năm tháng qua đi. Tuyệt lắm Đạt nhé... giữ mãi như thế nhá !
ReplyDeleteNhắn nhe với "những nhà săn ảnh Hoa Quỳ Vàng" trên Banmê rằng: Bây giờ mùa sắt se lạnh, đã thấy Quỳ Vàng thấp thoáng đồi trọc xưa chưa?
Chụp hình cho Kh. xem với... vẫn còn KÉN hình bìa cho tập thơ " Bụi Đỏ Si Mê" đang viết... sẽ là những bài lục bát cho chốn xưa ấy - đã xí mê được một số hình của Dung Trang Chủ cho hình phụ bản rồi
Kh.