Các bạn thân mến,
Thế hệ chúng ta được chứng kiến khá
nhiều biến cố và các điều lạ lùng: một trong những điều lạ lùng xảy ra
trong thời đại chúng ta là có một người điên nổi tiếng:
Người đâu điên lạ điên lùng
Làm thơ, dịch sách vô cùng tường minh
Giật mình nhìn lại chính mình
Tiếng là người "tỉnh" sao mình còn mê...
Trước
năm 1975, nếu các bạn học ở Đại Học Vạn Hạnh hoặc có dịp qua lại Viện
Đại Học Vạn Hạnh chắc chắn sẽ có dịp diện kiến hoặc tiếp xúc với người
điên đặc biệt này: người điên Bùi Giáng. Và nếu chưa có dịp diện kiến
chăng nữa, thế hệ chúng ta chắc không ai là không ít nhất một lần được
nghe đến tên Bùi Giáng.
Đã có nhiều bài viết của những người
nổi tiếng viết về ông, thậm chí có cả những nghiên cứu, khảo luận nghiêm
túc về ông và nghe đâu di cảo của ông để lại cho đời còn khá đồ sộ với
nhiều áng thơ bất hủ.
Không biết ông có điên không, nhưng một
người trải qua 72 năm cuộc đời trong đó 40 năm đời tình với nhiều sóng
gió vẫn giữ nguyên trong lòng một khối tình si, vẫn biết đường tìm đến
nhà người mình yêu và nhận rõ người phụ nữ đó là "người yêu" của mình
chứ không ai khác trong hàng triệu phụ nữ trong xã hội, thì người đó có
điên không? Có điên không khi những áng thơ tình vẫn được nguệch ngoạc
với những ý tứ chỉnh chu trong mỗi lần tương phùng (xem thêm phần bạch
hoá về "cuộc tình" này của nữ nghệ sĩ Kim Cương sau khi ông mất), vẫn
phân biệt được nhiều lẽ phải trái, đúng sai thì cái điên này - nếu điên-
thì cũng là điên ngoại hạng.
Những bài thơ lục bát của Bùi
Giáng, đặc biệt với lối nói dung dị, giản đơn, rất Nôm rất Việt và ý
tưởng lãng đãng từ câu trên xuống câu dưới có cái gì đó rất Bùi Giáng...
"Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người"
Với
tôi, dù có điên, cái điên của Bùi Giáng cũng rất đáng trân trọng và dễ
chừng đổi cái "điên" này lấy nhiều cái "tỉnh" khác cũng còn quá rẻ.
Thân gửi diễn đàn một bài thơ của "người điên Bùi Giáng" về mùa Xuân nhân dịp Xuân 2013 sắp về.
Trân trọng
Đỗ Thế Hùng
Saigon 10.55 25/01/2013
*
Chào nguyên xuân
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng: những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: Ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.
Bùi Giáng
(Theo bản in Mưa Nguồn - NXB Hội Nhà Văn tái bản năm 1993)
No comments:
Post a Comment