( Ghi lại kỷ niệm tại Café Cung Tơ Chiều Đà Lạt.)
Anh đến tìm em, Cung Tơ Chiều,
Trời đêm Đà Lạt gió hiu hiu,
Ao ước gặp em lòng vương vấn,
Cỏ mềm, sương ướt, bước liêu xiêu.
*
Cung Tơ Chiều, em nơi đâu, xa khuất,
Con đường mòn mưa lũ cuốn trôi,
Anh vẹo xiêu... tưởng chừng vấp ngã,
Em ở nơi nào, ánh điện mờ xa...
*
Quán vắng, lặng thinh, anh bước nhẹ,
Cung Tơ Chiều - Anh đã đến - em ơi,
Ánh đèn mầu, lạnh lẽo, hắt hiu,
Tiếng nhạc từ đâu, vang vọng, buồn thiu.
*
Ngồi chờ em, lâu biết bao nhiêu,
Anh chẳng trách, những lời em gay gắt,
Khi bước vào, vội vã, dáng gầy hao,
Anh mỉm cười, nhìn em, nét thanh kiêu.
*
Rồi... Em hát bài tình ca, đầy nước mắt,
Khóc cho đời, khóc mối tình phai,
Giọng hát buồn, chất ngất, ngân dài,
Em vật vã trong tiếng đàn tê tái...
*
Anh đã hát, bài thương ca hôm ấy,
Chia sẻ cùng em, bớt những đắng cay,
Thời gian, là phương thuốc tuyệt hay,
Sẽ xoa dịu, vết thương đau hằn dấu.
*
Cung Tơ Chiều, em có là ảo ảnh.
Em tiếc gì, câu từ tạ đêm thâu,
Anh bơ vơ dưới ánh đèn mầu,
Em ở đâu, hỡi em, nàng ca sĩ,
*
Đà Lạt về đêm, sương mù, nhung nhớ,
Một mình anh, ai sưởi ấm đêm nay?
Em, em ơi, anh tự nhủ... sẽ có ngày,
Tìm gặp lại, Cung Tơ Chiều thân ái.
No comments:
Post a Comment