Mình đọc bài viết của bạn Phạm đình Đạt. Bạn viết hay quá và mình không ngờ bạn còn nhớ lại những kỷ niệm năm lớp 8 lận. Sau đó, mình đọc bài của bạn Tuyết Mai nói về đề tài Anh văn. Bạn học tiếng Anh ở đâu mà giỏi quá vậy. Bỗng mình sực nhớ một kỷ niệm thời học sinh, đã ghi dấu ấn vào cuộc đời mình, không thể nào quên và nó cũng liên quan đến môn học tiếng Anh năm lớp 10B2 do thầy Bùi dương Chi dạy. Bây giờ, mình kể cho các bạn nghe nhé.
Vào một buổi chiều, trời hôm đó nóng oi ả, môn học Anh văn đầu giờ. Thầy Chi bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào thầy. Sao
hôm nay vẻ mặt thầy nghiêm nghị
quá. Thầy không nói gì chỉ cầm phấn viết lên bảng công thức Has/Have +
Past participle của thì Present Perfect. À chắc thầy ôn lại văn
phạm thầy mới dạy tuần trước. Nhưng không, thầy đọc tên một bạn nữ lên khảo bài. Cả lớp im phăng phắc.
Mình cũng xin nhắc lại hồi đó hai bàn đầu của nữ ngồi bên phải. Bàn đầu gồm Thanh Hương, Anne Tuyết Lang, Đặng thị Thanh, Kim Hương. Bàn thứ hai mình chỉ nhớ được tên bạn gọi lên bảng, còn ba bạn nữa mình quên tên rồi. Còn Cường ngồi bàn thứ hai bên trái gần cửa
sổ. Ngồi cùng bàn còn có bạn Bùi dăng Sơn, Quách đinh Chiến và Hồ anh
Dũng. Bàn đầu có bạn Đỗ quang Tâm, Trương chí Hòa, Trần văn Can, Phùng tất
Đạt, toàn những nhân vật nổi tiếng trên Diễn Đàn. Cường xin ké chút
xíu. Và bạn nữ
bị gọi lên bảng ngồi bàn thứ hai (cho Cường xin dấu tên sợ bạn ấy giận
mình). Và Cường xin nói đây chỉ là kỷ niệm để kể cho các bạn nghe, chứ
mình không có ý gì hết hoặc le môn tiếng Anh với các bạn. Rồi thầy nói
bạn nữ đặt một câu của thì Present Perfect thầy đã viết công thức trên
bảng sẵn. Nhưng bạn nữ chỉ đứng nhìn bạn không viết được một chữ nào
cả. Lúc đó không khí trong lớp ngột ngạt quá. Đôi mắt thầy quắc lên như
thầy đang giận lắm và Thầy đảo mắt một vòng chỉ ngay mình: Em lên
bảng. Lúc đó mình cũng run ghê lắm, dù đó là môn sở trường của mình và
mình đặt một câu dễ dàng đúng văn phạm.
40 năm rồi mình không còn nhớ câu
ấy nữa. Chỉ biết thầy nói đúng rồi.Thế là thở phào nhẹ nhỏm, tưởng
thầy cho về
chỗ. Nhưng không, trời ơi, thầy bắt Cường cầm cây thước gỗ quất vào bạn
nữ bàn thứ hai đang đứng trên bục (quất vào đâu thì các bạn biết rồi). Mình
đứng tần ngần, làm sao đây, đầu óc rối bời. Chẳng lẽ một nam nhi lại có
một hành động như vậy với bạn nữ liễu yếu đào tơ. Trong bụng hơi thầm
trách thầy. Sao bọn em lớn rồi mà thầy còn dùng hinh phạt roi vọt nữa. Bạn
ấy mình còn nhớ bạn mặc áo dài xanh tha thướt lắm. Thấy mình không thực hiện lời thầy, lại một tiếng quát nổi lên. Đã bảo quất mạnh vào. Trời ơi, trái tim Cường muốn rơi ra ngoài. Còn các bạn ngồi ở dưới bạn nào bạn đó nhìn lên Cường và bạn nữ run
quá trời, không biết thầy còn gọi ai lên khảo bài nữa không. Nhưng thầy
chỉ nóng tí xíu vậy thôi và thầy bảo cả
hai về chỗ và thầy bắt đầu giảng bài mới. Cả hai thoát nạn. Kể từ đó môn
của thầy không ai dám lơ là học bài nữa.
Thôi một chút kỷ niệm của
Cường, viết cho các bạn đọc. Mong các bạn có kỷ niệm thời học trò nào vui
buồn kể tiếp cho Cường và các bạn xem. Vì đó là một chút niềm vui của
cuộc đời và mong bạn nữ bàn thứ hai, có đọc bài này. Mong bạn cũng nhớ một
kỷ niệm khó quên như Cường. Bài viết này có gì sơ xuất xin thầy và các
bạn lượng thứ, vì thời gian sự việc xảy ra lâu quá rồi.
Chào các bạn.
Paul Cường
Chắc các bạn chưa biết là nhà của Paul Cường có một dàn karaoke rất tốt và bà xã của Cường hát hay như ca sĩ vậy đó (do chị ở trong ca đoàn nhà thờ).
ReplyDeleteTuyết Mai