Đang buồn như con chuồn chuồn
thì bắt được thư của Nam Đà, mình thích quá... có chỗ để xả... (không được
giận nghe). Đạt đang định về Sàigòn chữa bệnh dài cổ đây. Khi nào về mình
sẽ điện cho Hồng A và Nam Đà dẫn đi quán Hoa Vàng theo lời hứa trên
BMT đấy.
Nam Đà à! Bạn có biết không... sau cuộc hội ngộ vui cùng Trần Dung, cùng
với nhiều bạn bè. Đạt được quen lại nhiều anh, nhiều chị... tưởng như quên
mất rồi. Đúng là vui ơi! Trần văn Chấn, Nguyễn thị Hồng, Tạ thị Nam
Đà, Nguyễn thị Ngọc Ánh... những người bạn khác lớp gặp lại đầy chất văn
nghệ học sinh như bạn Thạch, bạn Thắng, bạn Nam... Rồi mình chợt nhớ đến
những người bạn không có mặt hôm ấy. Một chút lắng đọng và Đạt đang viết
về các bạn ấy... chỉ mong muốn tên của các bạn được hiện diện trên bảng
thbmt74. Một mong ước nhỏ nhoi thôi mà!
Nam Đà
có nghe mình nói không đấy! Đọc thơ văn các bạn làm, đúng là vừa bản
lĩnh cũng vừa đẳng cấp nữa. Mình có làm thơ thì cố làm theo lối dự bị, chắc ngang mức này thôi (ngày trước đi học cũng học đến dự bị rồi xì
tốp) không khá lên được. Mình kể cho bạn nghe, có một bài thơ viết rất thật
làm mình nhớ đến con đường đi học của mình. Con đường ngày xưa ấy đi qua
những giao thông hào,dọc đường giăng đầy kẽm gai, những hầm hố để tránh
bom đạn... đi qua nhà cô bạn học (chung các mái trường... tiếc là lại
không chung lớp). Cô bạn đó nhiễm vi rút quậy
từ năm đệ ngũ gặp Nam Đà bệnh càng nặng thêm? Có nhớ ra chưa! Là Nguyễn
thị Thanh Hương! Bài thơ "buồn và tôi" của Thanh Hương có những câu không
phải tháp ngà đâu, mà là chứng nhân đấy:
"Buồn theo đạn, rít trên đầu
Mắt chưa tròn giấc gợn sầu chiến tranh
Đêm nghe đại bác cầm canh
Mai còn tôi dưới xanh xanh bầu trời"
Đạt còn nhớ như in tiếng rít của đạn 122 ly ngày ấy, dù đã trú ẩn dưới hầm, nhưng vẫn nghe rất rõ... chíu... chíu... chiiiiiiiiiiíu. Oooành... cứ
như nổ trên đầu mình. Sợ lắm Nam Đà à! Xóm của mình bị rơi trúng, xóm của
bạn Vũ An Dương sát xóm Thanh Hương cũng bị... Ừ thôi! không đùa được với
chiến tranh.
Mình
có làm bài thơ về cô bạn học ngày xưa đó. Nam Đà xem thử có làm tổn
thương người ta không nhé. Phải thư gấp để mỉnh sửa lại nhé.
ngày xưa ai gọi bà già
từ mai xin gọi bạn là tiên cô
công phu tuyệt đỉnh thiên thơ
nổi buồn vây đánh không sơ sẩy gì
lạ thương thay chú mèo khờ
sao ta lại thích anh chàng từ quan
tình tiên một cõi... tình tang
hơi đâu vướng víu đa mang tình trần
có duyên có nợ có phần
lên ngàn tìm củ khoai mài
không sùng không sượng dạ này khỏi chê
thôi thì cóp nhặt lời quê
Nam Đà ơi! Cái bệnh của mình
là do ngóng thư của Thanh Hương nhà bạn đó. Nửa tháng rồi mà mình không
biết "bà già ấy" tu tiên ở đâu, hay đang luyện công với mấy pho toán kíp
bên trời tây của Dzung mít ướt... Nam Đà thì biết rõ hơn mình nhe.
Nam Đà không nên ưu ái cho mình
điểm cao thế. Ngộp thở! Đạt chúc cô giáo luôn tươi xinh với nụ cười 8x. Vui
nghe... ke... ke...
Thân ái,
Phạm Đình Đạt
Một mảng sáng trong Blog của chúng ta: Bài của Phạm đình Đạt- kẻ cứ thích ở ẩn- mà nhiều lần Hùng "cố lôi ra" hoặc nhờ Hoàng Trọng Kỳ lôi ra nhưng cứ viện cớ này cớ kia ít khi đi họp mặt. Không ngờ, đúng không thể ngờ được bài văn súc tích nhẹ nhàng, ý thơ dung dị của Đạt làm sáng lên trang blog. Bỏ nghề trồng cà phê đi thôi Đạt ơi, làm nhà văn đi.
ReplyDeleteTHẤY CHƯA! NGỘ ĐÃ PIỂU MÀ, PẠN NGỘ DZẤT NHIỀU NGƯỜI TÀI HOA, THẬM CHÍ TỘT PỰC TÀI HOA...Hà hà ĐÃ THIỆT.
Cám ơn PĐĐạt, cám ơn Dung Trang chủ đã upload.
Đỗ Thế Hùng