Kính thưa quí thầy cô,
Các bạn thân mến!
Nhân sau nhiều cuộc hội ngộ, Chí Hòa bị tra khảo, và bị ghẹo hơi
nhiều, nhưng vẫn một mực không khai, do hai chi tiết đặc biệt mà ai cũng
có, nên vàng thau lẫn lộn, và bây giờ vẫn không dám nhận qua bài thơ
sau:
KHÔNG DÁM NHẬN…
Không tin nổi, ước mơ yêu xưa!
Bốn mươi năm tắt lịm lửa tình.
Sóng gió, chôn vùi kỷ niệm ấy,
Hội ngộ nhen nhúm, xíu tình xưa!
Không dám nói rằng: ngày ấy thương,
Ngày nay cũng vậy, hơi vấn vương.
Khảo tra mọi cách, chối quanh co,
Yêu không dám nhận, hỡi con tim?
***
Rằng: được yêu, sẽ nói tên người.
Rằng: có người nói thương, không nhận.
Rằng: đời không chấp nhận, đành câm.
Rằng: yêu thầm chỉ là thầm yêu…
Ta vẫn không khai... hi hi …
Tặng “ai” dám (và chưa dám) nói yêu ”ai”
TCHOA
TCHOA
No comments:
Post a Comment