Kính thưa thầy cô,
Các bạn thân mến,
Kim
Hương thương mến, cảm ơn Hương đã giữ lại được món “Đồ cổ 43 năm trước” vô cùng
quý giá này, đây là một món quà đặc biệt đầy ý nghĩa trong ngày sinh nhật một
năm của diễn đàn.
Đọc
ba trang giấy cũ ố vàng cùng nét bút thân thương của thầy Khánh (đặc biệt là
chữ y, g, p nghiêng dài) em nghẹn
ngào xúc động, rưng rưng muốn khóc…
Em
nhớ ơn thầy luôn chăm chút, ân cần, luôn có lời phê rất chi tiết từng bài văn
thơ của học trò. Thầy sửa từng lỗi sai chính tả, dấu chấm câu, từng ý tưởng
vụng về, cách dùng từ chưa đúng. Và sau cùng là câu nhận xét, kết luận của
thầy.
Thầy
nhắn nhủ học trò chăm đọc sách văn học. Em, Thanh Hương và các bạn khác hay đến
nhà thầy trên đường Hùng Vương mượn sách về đọc. Nhờ vậy mà em có thói quen đọc
sách, gạch dưới để ghi nhớ những ý tưởng đẹp, những áng văn hay… Sự tận tâm của
thầy đã gieo niềm cảm hứng, yêu thích văn học vào những tâm hồn học trò non trẻ
và từ đấy chúng em tập tành viết văn, làm thơ dẫu vần điệu còn non nớt, vụng về…
Thầy
ơi, ngày xưa học môn Việt văn với thầy, chúng em khoảng chừng 13 tuổi. Khi ấy
thầy đã đặt bút nhận xét về em có khuynh hướng văn chương là: “Con người sầu
nhớ, tiếc thương dĩ vãng”.
Có
lẽ dòng thơ buồn và lãng mạn đã thấm vào tâm hồn từ ngày còn nhỏ, nên đến nay
gần lục tuần rồi, làm thơ lại từ khi vào diễn đàn của lớp, các bạn đều cùng
nhận xét thơ em sao buồn vậy?
Kim
Hương ơi, thật lòng Hồng chẳng còn nhớ câu chuyện “Những cô bé dỗi hờn” năm xưa
khi làm bích báo lớp 8A2 nữa, 43 năm rồi còn gì, chỉ mang máng nhớ rằng việc
xóa tên Mai Phương Hồng vì bạn ấy giận hờn. Năn nỉ Hương kể lại chuyện đó nha,
gợi nhớ cho Hồng kỷ niệm ngày xưa ấy.
Sao
hôm nay lòng mình chùng xuống, buồn lạ, nhớ lại ngày xưa, cũng những chiều thu
nhạt nắng buồn man mác, những ngày đi học trên con đường Hùng Vương đến trường.
Ven đường có những bông hoa trắng ngập ngừng rơi trên lối đi, chẳng biết tên
nên chỉ gọi là: “Hoa không tên”. Tuổi học trò nhiều mơ mộng, vẩn vơ “nhặt cánh
hoa rơi cũng thấy buồn”. Em còn nhớ thầy Khánh hay cho chép lại những áng văn
hay, trong đó có bài “Cảm thu” của Đinh Hùng rất hay. Thôi đành gửi nỗi niềm
bồi hồi hoài niệm của mình vào những câu văn của Đinh Hùng vậy:
“Tôi
lại đi trên con đường vắng này nghe từng chiếc lá rơi trên bờ cỏ. Nước trong như cặp
mắt tuyệt vời, những cây liễu xanh đứng buồn như cung nữ thời xưa và trong vườn
nhà ai hoa phù dung nở trắng như những linh hồn còn trẻ.
Nắng
ở đây vẫn là nắng vàng ngày xưa và linh hồn tôi năm cũ. Tôi vẫn ngỡ không có gì
thay đổi. Thu năm nay giữa lúc cây vàng rơi lá, tôi đem lòng về để gặp mùa thu
thương nhớ cũ, nay cũng thấy thu về cho nước hồ xanh.
Chân
ai đi xa vắng ngoài kia hay chỉ là gió thoảng mong manh. Gió nào vương vấn hồn
tôi hay chỉ là dư thanh của ngày xưa cũ…
Chao
ôi, buồn lại nhiều rồi nhưng chỉ buồn như năm cũ. Lòng tôi không biết tìm ai mà
nhớ. Thu nay, nhớ lại buồn qua mới thấy nắng kia nhiều dĩ vãng.”
Trò: Hồng A
No comments:
Post a Comment