Được
tin các bạn tổ chức liên hoan tiễn thầy Giõng, đến 17giờ 30 phút chiều ngày 06/03 Tâm chở tôi đi đến điểm hẹn, trên đường đi Tâm chỉ
chỏ vào những địa điểm “dấu ấn năm xưa” và giải thích cho tôi, theo tay Tâm chỉ
tôi chăm chú nhìn nhưng những ánh đèn của biển hiệu lung linh đủ sắc màu hắt tỏa
cùng với hàng trăm bóng đèn đường, đèn xe hòa quyện với nhau làm khuất đi tầm
nhìn hậu cảnh. Bất chợt tôi nhớ lại mấy câu thơ:
“ ……..Sen
Đồng Tháp phơi màu tươi thắm mãi
Núi Điện Bà che rợp bóng
tôn nghiêm
Trăng Sài Thành e-thẹn dưới đèn đêm (Sài Thành: đô thành Sài Gòn)
Hai ngả nước…Ai Đồng
Nai, Gia Định ?” ….,
Lúc đó tôi nhìn lên bầu trời
nhưng không tìm thấy ánh trăng quen thuộc đâu cả (vì bây giờ đang là ngày 13/2
âm lịch) ngày của trăng sáng. Nhưng trăng ở “Sài Thành”.
Tôi cũng rất háo hức vì ngoài việc liên
hoan cho thầy tôi còn được gặp gỡ những người bạn của khóa 74, những nhà thơ,
nhà văn mà chỉ nhớ nhau qua những bài thơ, bài văn, từ những tấm hình chụp nghiệp dư trên diễn đàn nhưng chưa lần gặp mặt
từ 40 năm qua.
Tôi và Quang Tâm đến nhà hàng thấy có Thắng
và Tuấn đã có mặt tại đây, sau khi “tay bắt mặt mừng” cả bọn kéo nhau vào ngồi
truyện trò hỏi thăm nhau. Được một lát thì các bạn tiếp tục kéo đến. Rất vui là
hôm nay tôi đã được gặp các bạn Chí Hòa, Nam Đà (bà Táo hụt), Hồng A (cô dâu
nhà Táo), nhà báo Minh Khuê… Nhìn các bạn vẫn trẻ và đẹp như thuở nào. Các bạn
khác Tuyết Mai, Trang, Mộc Sáng... đã lên xứ “Bụi Mù Trời” thường xuyên rồi.
Thầy Giõng đến, cả bọn đứng dậy chào thầy (y
như hồi còn đang là học “đẻ” ấy). Có điều
là ngày xưa ấy lũ học trò không dám “quậy
yêu” với thầy như bây giờ, (khi còn đi học trò nào không thuộc bài Thầy liền tặng
ngay cặp trứng ngỗng to tướng vào sổ
nhưng… bằng bút chì để dọa). Những tấm hình được “chộp” vội vàng.
Tôi phải công nhận trí nhớ của thầy còn “orizin” lắm, nhớ tên từng đứa một.
Rồi thầy kể chuyện Du ca năm nào (1971),
rồi thầy trò cùng bắt nhịp hát bài Việt
Nam quê hương ngạo nghễ (Nguyễn Đức Quang). Nhìn thấy thầy vui lắm, niềm
vui chắc chỉ có ở Việt Nam mỗi khi thầy về thăm quê nhà.
Tôi nhớ lại một bài thơ mà tôi đã đọc cho Thầy Giõng lần đầu tiên khi thầy về Ban Mê Thuột, xứ sở “Buồn Mà Thương” này có rất nhiều kỷ niệm với thầy.
Cao nguyên trời lạnh sương mù,
Mai sang mùa gió
sầu Thu tôi về.
Bước ngàn chim
giã sơn khê
Đi trong phố rét
mà nghe ưu hoài
Em chừ tóc xõa như mây
Mắt thơ, môi thắm
đong đầy nhớ thương
Muôn trùng khơi,
những vấn vương…
Em ơi đừng khóc… đoạn
trường cho anh
Sau khi Thầy trò cùng thưởng
thức những món ăn “Tầu” rất ngon (bạn Sáng tự chọn để chiêu đãi Thầy), cả bọn
kéo nhau đi uống trà và nghe nhạc tại club Ánh Sao.
Rồi cũng đến lúc phải chia tay, quyến luyến
với Thầy, với bạn, tình cảm dạt dào này sẽ dành cho Thầy và các bạn mãi mãi vẫn
là mùa
xuân với những tấm ảnh thật nhiều
kỷ niệm.
Đêm Sài Thành dòng người cùng xe cộ vẫn nhộn
nhịp, tiếng hát trong một quán Bar bên kia đường vọng lại một tác phẩm của Kim
Tuấn “Anh
cho em mùa xuân, nụ hoa vàng mới nở, chiều đông nào nhung nhớ, đường lao xao lá
đầy chân bước mòn vỉa phố, mắt buồn vin ngọn cây……"
Wow! Xin ca'm o+n ba.n Qua'ch Lu.c vo+'i ba`i tu+o+`ng thua^.t mang ddu~ ti'nh cha^'t tho+ va(n, hi`nh a?nh tu+o+i dde.p, ddu+o+.m ma^`u ti`nh ca?m Tha^`y tro` va` ba.n be`. MinhTrung o+? xa ma` lo`ng cu~ng ca?m tha^'y no^n nao va` vui nhu+ mi`nh ddang co' ma(.t ta.i no+i ddo' vo+'i Tha^`y va` ca'c ba.n...
ReplyDeleteThu' tha^.t vo+'i ca'c ba.n chu+' ddo^i khi Tha^`y Gio~ng cu~ng co' qua mie^`n Nam Cali, nhu+ng i't khi minhtrung co' co+ duye^n ga(.p Tha^`y. Cha('c la` minhtrung bi. "ruo^`ng ra^~y" hoa(.c bi. cho "ra ri`a" ne^n toa`n la` ddu+o+.c bie^'t sau khi Tha^`y dda~ ve^` la.i U'c.
Anyway, chu'c Tha^`y va` ta^'t ca? ca'c ba.n luo^n vui khoe? nha.Tu`y duye^n minhtrung se~ ddu+o+.c ga(.p la.i ca'c ba.n.
Tha^n me^'n,
minhtrung