Đầu niên học
ta tình cờ chung lớp
“Người ấy”
ngồi cách một dãy bàn dài
Và ta- Gã
trai dại khờ mười tám
Xao xuyến khi
nhìn len lén dáng ai.
Trang vở
thơm, trắng trong hồn trẻ dại
Bảng đen buồn
bàn ghế nhỏ phân vân
Những bài
giảng thầy cô vương bụi phấn
Nét tinh khôi
thơm ngát mộng ban đầu.
Giờ tan học,
tà áo xanh thấp thoáng
Dãy muồng vàng
với những chú sâu non
Sân trường
ánh ỏi chim bên cửa lớp
Nắng hoe vàng
nhuộm thắm những hồn son.
Vui rộn ràng trong
giờ cùng chung nhóm
Buồn hắt hiu
ngày vắng bóng ai qua
Niềm nhung
nhớ, chao ôi là nhung nhớ!
Sách vở buồn
trong những lúc tình xa.
Miền đất đỏ
với hai mùa mưa nắng
Màu phượng
hồng buồn nức nở tiếng ve
Ngày tựu
trường, mưa dầm dề phố nhỏ
Nhớ thương
ai, ta ướt lạnh đường về.
Thuở yêu đầu còn
rụt rè, e thẹn
Theo người
ngập ngừng, chiều úa tàn mau
Chợt bối rối
khi tình cờ chạm mặt
Ôi vô cùng
trong giây phút nhìn nhau!
Ngày qua đi,
đôi ta cùng tốt nghiệp
Xa trường, xa
lớp và cũng xa nhau
Rã rời cánh
chim bay về đôi ngã
Còn trên môi
chưa nói tiếng yêu đầu!
Người năm cũ
biết có còn gặp lại?
Mộng chưa
tròn lòng vẫn nhớ thương nhau!
Hồng A
Bài thơ hay quá !!!
ReplyDelete