Ba mươi bảy năm trôi qua
Nói như cô Minh Hưng
Kể từ mùa xuân ly tan ấy
Chúng tôi
Những kẻ sinh nhầm thế kỷ
Vì biến cố
Kẻ Á người Âu
Đau xót bao nhiêu, uất hận bao nhiêu
Nhưng vẫn ngóng về quê cũ
Banmê
Vâng Banmê
Nơi chúng tôi đã sống, nơi chúng tôi có đam mê của một thời
thơ dại.
Khung trời ấy, trường ấy: trung Học Tổng Hợp Banmêthuột
Nơi chúng tôi… dẫu ngày nay kẻ Á người Âu vẫn nhớ hoài với
tình yêu miên viễn
Nơi chúng tôi vẫn cứ một đời chiêm niệm
Biết nói gì khi biến cố buộc phải chia lìa
Nhưng người ơi! Thày cô ơi!
Làm sao quên được những ngày xưa thân ái ấy
Ai trong chúng ta, không có một thời thơ dại
Một thuở yêu người dẫu chua xót đắng cay
Quên sao được tà áo xanh năm ấy
Tan trường về có kẻ bước theo sau
Và cũng quên sao được
Thày cô năm xưa… với bài học làm người
Các trò ơi dẫu tan nát tơi bời
Mãi giữ trong tim khối tình son sắt ấy
Yêu mọi người là yêu chính thân ta
Bài học làm người, cứ làm người dù muôn vạn đắng cay
Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín
Những tiêu chuẩn của kiếp người
Đã là những bài học một thời làm bài văn nghị luận
Để ngày nay…
Dẫu xa cách, dẫu chia lìa
Vẫn đau đáu ngóng về một ngày xưa thân ái ấy.
Đỗ Thế Hùng
Saigòn 00.41AM 21/3/2012 Nhân ngày Võ Thành về thăm chốn
xưa.
No comments:
Post a Comment