Vầng trăng tỏa sáng bao la
Bâng khuâng vương lại trong ta buồn buồn,
Ven đường vẫn lá vàng tuôn…
Em ơi thấu hiểu tình buồn mỏng manh?
Kẻ đi người ở sao đành?
Ngày sau thoáng nhớ cũng thành mây trôi!
Duyên tình xa mãi xa xôi…
Đường xưa lối cũ cuối trời cỏ hoang.
Trong đôi mắt thoáng ngỡ ngàng,
Đừng nhìn anh nữa hai hàng lệ rong!
Chuyện tình hoa rụng ven sông…
Gặp nhau để lại tiếng lòng vương tơ!
Em ơi giữ lấy bài thơ…
Dù mai cách biệt lối mờ bụi sương.
Đường đời vạn nẻo muôn phương!
Mảnh trăng Em giữ... tình vương ta về,
Cung trầm vọng khúc tái tê,Ngỡ chân Em bước ngõ về Trăng phai.
Trao tay một đóa hoa nhài…
Hoa còn nở đó... thương hoài ngàn năm??
No comments:
Post a Comment