Hiu hiu trời mây
gió thuở xa xưa.
Chân buông xuống
con dốc dài đá cứng
Cao thấp nhà mở
mắt sóng nhấp nhô.
Nằm ủ ê giữa đôi
bờ chật hẹp
Mà bỗng quanh co
như một tiếng thở dài...
Và, con nước dập
dềnh rơm rác
Soi gương mặt
buồn, soi ngấn đá tàn phai!
Con đuờng không
mang tên - dốc chia tình trăm nhánh
Lời sẽ buồn ru
nghẹn tiếng nghìn năm...
Mạch nước trong
giữa lòng mương u tối
Như niềm vui sẽ
chết yểu ân thầm!
Bỗng đưa hương cả
một giàn thiên lý,
Hoa rồi trăng: khúc
giao hưởng tình cờ.
Ôi! Lặng lẽ phút
ngậm ngùi cảm xúc
Chợt nhớ môi cười
nào thấp thoáng trong mơ...
Đôi mắt sáng tưởng
hai vì sao nhỏ,
Hai giọt nước buồn
lóng lánh, trên cao,
Từ mái nhà xưa nhớ
xanh vườn cây lá…
Mà tình thở dài đổ
xuống dốc chiêm bao!
Đá từng phiến giữa
lòng đường trơ cứng.
Hỡi đá già! Lãng
đãng bước chân si...
Lòng thăm thẳm với
buồn chia trăm nhánh,
Có nhánh nào trở
lại chốn ra đi?
Nguyễn
Thủy Nam Bmt, mùa thu 1979...
No comments:
Post a Comment