Tuesday, November 20, 2018

Lời Tình Tự Tạ Ơn


LỜI TÌNH TỰ TẠ ƠN

Tạ Ơn Rừng trên núi cao biền biệt
Nhú chồi non màu biêng biếc dâng đời
Từ nguyên sinh khúc tình ca diễm tuyệt
Xanh mây trời, xanh hy vọng người ơi …
.
Tạ Ơn Biển và trùng dương sóng vỗ
Ôm quê hương hình chữ S nghìn trùng
Ôi mệnh nước...xin biển đừng cuồng nộ
Ngày con về, lạy biển cả bao dung
.
Tạ Ơn Núi khắc hình hài nương tử
Vọng Phu xưa chữ chung thủy tạc lòng
Bà hiển linh xin ngăn điềm tin dữ
Bước chinh nhân thoát nguy khốn giữa vòng
.
Tạ Ơn Sông tím lục bình trôi giạt
Về phương Nam theo con nước lớn ròng
Lời vọng cổ trầm buồn theo câu hát
Sông quê mình ... Nghe đau đớn cạn giòng
.
Tạ Ơn Mưa xuôi về từ trăm hướng
Chốn non ngàn đổ xuống mạn quê hương
Hóa thành sông thơm sử xanh danh tướng
Đất mẹ ơi, sông vượt nỗi dặm trường
.
Tạ Ơn Nắng hóa vàng bông điên điển
Cho cội rơm ngóng đợi ngõ em về
Để nhành lúa nghiêng mình nghe kể chuyện
Mạ non giờ vàng lúa cánh đồng quê
.
Tạ Ơn Mẹ - một trái tim tuyệt phẩm
Cả một đời đã tần tảo nuôi con
Tạ Ơn Cha tháng năm là lính trận
Duyên tơ hồng và hai chữ "Sắt Son"
.
Tạ Ơn Thầy nơi cổng trường nghiêm huấn
Con đường thơm hoa phượng đỏ một thời
Nét chữ Cô thoảng mùi hương bụi phấn
Học trò xưa nay ngưỡng cửa trường đời
.
Tạ Ơn Bút viết thành trang Sử Việt
Vinh danh người đã Vị Quốc Vong Thân
Cờ vàng phủ, giày Saut niềm tưởng tiếc
Vì quê hương anh ngã xuống...Mộ phần
.
Tạ Ơn Anh đã yêu em vô lượng
Thật từ bi như nhịp đập tim hiền
Tạ Ơn Em, Ta gặp nhau: Không tưởng
Sát na nào chạm giây phút thiêng liêng

Như Thương
(Mùa Lễ Tạ Ơn 2018)

Nghe Câu Hò Rụng


NGHE CÂU HÒ RỤNG...

Mai em về lại bến sông
Đem câu lục bát thả dòng mênh mang
Đâu con trăng nạm dát vàng
Đâu màu xanh biếc từ ngàn sông xưa
Đêm ơi, tinh tú về chưa
Hay còn lưu lạc nắng mưa xứ người
Hình như sông chợt nghẹn lời
Nghe câu hò rụng xuống đời lưu vong
Để ta rưng rức cõi lòng
Cạn sâu chi cũng một dòng sông trôi
Trường giang bên lở bên bồi
Thương con đò nhỏ lẻ đôi quê mình
Trăm năm buồn nỗi lặng thinh
Ngó về cố xứ nhớ nghìn dấu yêu
Đêm qua sóng vỗ ngược chiều
Thơ trôi về lại câu Kiều năm xưa...

Như Thương

Sunday, November 18, 2018

Thu Sầu Vương



THU SẦU VƯƠNG

Thu có vương buồn đôi mắt em
Tháng mười mưa mãi mưa triền miên
Em ngồi tựa cửa chiều hoang vắng
Có đợi ai, gió rít ngoài hiên?

Thu về vương sầu đôi môi ngoan
Bâng khuâng gom góp lá thu vàng
Nuối tiếc thuở tình xanh áo trắng
Tình đẹp lung linh vạn ánh trăng

Em dấu trong tim nỗi mong chờ
Tình xa mong nhớ chẳng hẹn hò
Giấc mơ em vẫn còn vương vấn
Đong đếm người ơi những hững hờ

Nhớ cánh hoa xưa cài tóc ngoan
Hoàng hôn bàng bạc nắng hoe vàng
Nhìn ánh mây bay theo gió thoảng
Có biết tình thu sầu vương mang

Cô Phạm Thị Minh Hưng

Quét Lá Chiều Thu



QUÉT LÁ CHIỀU THU

Em đi chưa hết mùa Thu
Đã bao lá rụng gió ru bên trời
Mùa Thu vẫn dáng đẹp ngời,
Lá vàng lá đỏ chiều rơi mây buồn

Bên Thu những buổi hoàng hôn,
Tình Thu ấp ủ sương trong ảo mờ
Cảnh Thu như thực như mơ
Bước trên thảm lá vàng khô vương buồn

Trong vườn lá đổ chiều buông
Hững hờ quét lá thu vàng nhớ ai
Mơ màng mãi khúc tình phai
Sương thu giá lạnh sầu lay lắt sầu

Tình xanh tựa lá úa nhàu
Ngậm ngùi thoáng mộng thu sầu mênh mang...
Thu nay vẫn ngập lá vàng
Yêu Thu yêu cả ngày tàn cuối Thu

Cô Phạm Thị Minh Hưng

Vẫn Còn Thu



VẪN CÒN THU 

Đôi ta như cây phong mùa thu
Lá vàng bay theo gió mịt mù
Nắng sớm lụa là khoe sắc thắm
Vẫn còn thu - Thu mộng và thơ...!
Bâng khuâng thu vẫn còn đây đó
Nắng ngập ngừng bên lá vàng mơ
Thảm cỏ xanh non đâu hình bóng
Gót sen hồng tình mãi đợi chờ?.!.

Cô Phạm Thị Minh Hưng

Sunday, November 11, 2018

Một Cuộc Hội Ngộ Bất Ngờ

Sau khi ăn trưa, Dung gọi điện thoại cho Cô Dũng để hỏi xem khoảng 3, 4 giờ Thầy Cô có nhà không để Dung ghé lên Thầy nhờ Thầy giúp ý kiến về Kỷ Yếu. Cô không những cho biết Thầy Cô sẽ có mặt ở nhà, mà còn bảo khi nào đến Cô sẽ làm bánh xèo cho ăn. Hên thiệt, đang chưa biết sẽ nấu món gì cho chiều nay thì bây giờ khỏi phải thắc mắc nữa.

Đến trước cửa nhà Thầy, Dung vừa bấm chuông một hai tiếng là đã thấy Thầy ra mở cửa với nụ cười hiền từ cố  hữu. Có lẽ Thầy cũng bất ngờ khi thấy phía sau lưng Dung thấp thoáng một bóng người cùng bước vào nhà. Vừa chào Thầy xong, Dung hỏi Thầy ngay:

- Thầy ơi, Thầy có nhận ra ai không Thầy?

Thầy vừa nheo nheo mắt, vừa trả lời:

- Để Thầy xem lại đã. 

Thầy nhìn người khách mới bước vào thêm một tí rồi đáp ngay:

- Người này có vẻ giống Cô Thủy. 
- Đúng là Cô Thủy rồi Thầy!

Phục Thầy Dũng quá xá. Bất ngờ như vậy mà Thầy cũng nhận ra Cô Thủy. Cô Thủy cũng rất vui khi thấy Thầy Dũng nhận ra mình. Lúc đó Cô Dũng cũng vừa bước đến, hai Cô tay bắt mặt mừng vì đã lâu không gặp. Thầy Cô Dũng và Cô Thủy vui vẻ hàn huyên, ôn lại chuyện cũ, hỏi thăm chuyện mới. Và hình như Thầy cũng quên cái tội nói "dối" của Dung lên nhờ Thầy giúp ý kiến về Kỷ Yếu.

Chuyện là như thế này. Hôm thứ Sáu vừa rồi, Dung nhận được FB message của Cô Thủy cho biết Cô đang ở San Jose. Cô muốn lấy số điện thoại và địa chỉ của Thầy Cô Dũng để tìm cách thu xếp đi thăm. Sau một vài trao đổi, Dung được biết Cô định lên thăm Thầy Cô Dũng vào chủ nhật nên Dung thu xếp đến chở Cô.

Vỉ muốn tạo bất ngờ nên Cô Thủy dặn Dung đừng báo cho Thầy Cô Dũng biết là có Cô đến thăm. Khó à nha! Lỡ đưa Cô Thủy đến nơi mà Thầy Cô Dũng đi vắng thì buồn lắm đó. Thế là đành phải kiếm cái cớ gì đó. May quá, hôm qua mới gởi cho Thầy Cô phần layout CGS nên lấy cái chuyện Kỷ Yếu làm cái cớ luôn.

*

Ngồi nói chuyện một chút, Cô Dũng vào bếp chuẩn  bị bánh xèo cho cả nhà. Lần này Dung được học thêm một bí quyết về món bánh xèo của Cô. Bây giờ cái bếp ở nhà đã sửa xong rồi, hôm nào rảnh rỗi chắc chắn Dung sẽ thử làm lại món bánh xèo với bí quyết mới học được.



Sau màn bánh xèo, mọi người được thưởng thức món ổi cây nhà lá vườn của con gái Thầy Cô Dũng: một loại gửi từ Nam Cali, một loại khác được hái ở Bắc Cali. Nam Cali khí hậu ấm áp nên nhiều người Việt mình trồng ổi ở nhà, còn ở Bắc Cali, khí hậu lạnh hơn nhiều nên mùa đông cây dễ bị chết và cũng vì vậy ổi ở Bắc Cali hiếm hoi hơn.

Nhiều lần muốn ăn ổi, Dung mua thử ổi Mễ Tây Cơ, cắn một miếng rồi lắc đầu chán nản vì hoặc bị sượng, hoặc chua, hột bên trong vừa to lại vừa cứng ngắc, cắn nhằm cái hột chắc sẽ bị mẻ răng. Có lần thấy Dung than thở, Phương Hồng thương bạn khệ nệ khiêng một thùng ổi ra bưu điện gởi lên cho Dung.

Lúc ra về, Cô Dũng còn gói cho Cô Thủy và Dung mỗi người một túi ổi mang về. Thích quá là thích!

Một ngày cuối tuần thật vui qua buổi hội ngộ bất ngờ với Thầy Cô Dũng và Cô Thủy.

San Jose, 11/11/2018

Tuesday, November 6, 2018

Thăm Thầy

Đã khá lâu rồi Dung mới có dịp ghé đến thăm Thầy Cô Dũng. Vừa ra khỏi thang máy của tầng lầu hai, Dung gặp em Tuân, con trai lớn của Thầy Cô. Vừa thấy Dung, em Tuân nhoẻn miệng cười và nói "Em nghe tiếng chân, đoán ngay là chị. Ba má em đang chờ chị trong nhà đó, cửa không có khóa đâu chị".

Đến trước cửa nhà Thầy Cô, biết là không có khóa nên Dung gõ cửa cho lấy lệ rồi mở cửa bước vào. Dạo này Thầy ăn không được nhiều nên Thầy không được khỏe như trước. Tuy vậy, ngày nào Thầy cũng chở Cô đi một vòng thăm phố xá.


Thầy Cô thật cưng học trò. Cũng như mọi lần, bữa cơm tối đã sẵn sàng với bàn tay khéo léo của Cô. Hôm nay Dung được thưởng thức món canh chua, cá kho tộ và thịt kho của Cô. Đúng là trúng tủ vì canh chua và cá kho tộ và hai món ưa thích nhưng Dung lại ít nấu chỉ vì cái tội lười di chợ Việt Nam.




Chưa hết đâu! Cái món đặc biệt hôm nay là ốc gạo chấm nước mắm gừng. Đây là lần đầu tiên Dung được thưởng thức món ốc gạo này trên đất Mỹ. Hai cô trò vừa nhâm nhi hương vị ốc được tô điểm đậm đà bằng nước mắm gừng vừa nói chuyện. Đếc lúc xem lại, dĩa ốc đã vơi đi hồi nào không hay.



Lúc về, Cô còn sắp sẵn canh chua, cá và thịt kho cho Dung mang về. Bây giờ tóc đã hai màu nhưng vẫn được Thầy Cô thương và săn sóc như lúc còn đi học.

Hôm qua đi làm về, chỉ năm phút sau là bữa ăn tối của Dung đã sẵn sàng với cơm, canh và đổ kho nóng hổi.



Vừa ăn vừa nhớ đến Thầy Cô. 
Nhớ lắm và thương lắm!

Mong Thầy Cô vẫn luôn khỏe mạnh.

Dzung

Sunday, November 4, 2018

Nghìn Xưa Sóng Vỗ

Photo by Sheila Trương, Huntington Beach, California


NGHÌN XƯA... SÓNG VỖ

Khi biển thiền, nghìn bọt tan sóng lặng
Lúc biển yêu, thương ru tiếng ngọt ngào
Nhỡ biển ghen, mây xóa làn mây trắng...
Em ở đâu... hỡi con sóng dạt dào?

Theo em bước, dấu chân người lữ thứ
Chốn trần gian như con sóng vỗ bờ
Đến rồi đi- xóa dấu chân sinh tử
Lại trở về chốn tuyệt mộ nguyên sơ

Ta vẫn lặng như từng hạt cát nhỏ
Trong lòng ta biển như nhoẻn miệng cười
Để con sóng chợt thấy mình đã có...
Những rộn ràng hạnh phúc: Biển ra khơi!

Và sóng vỗ như nghìn xưa...sóng vỗ
Như kiếp người tự vô thỉ vô sinh
Biển và Ta bỗng phút giây chợt Ngộ
Sóng vỗ bờ. Ta chân bước đăng trình …

Như Thương

Saturday, November 3, 2018

Tranh Đỗ Dư

Bình Yên
Tranh sơn dầu của Đỗ Dư


*

Đường Xưa


*

Thiếu Nữ
 

*

Tĩnh Vật Hoa