Friday, November 30, 2012

Một đêm trên đồi Orange

Sáng nay, biết Thầy Cô Cao Bính sẽ rời Nam Cali để về Minnesota vào chiều mai 27/11, tôi ngỏ lời muốn gặp lại Thầy Cô trước khi về Việt Nam trong một bữa cơm trưa đơn giản, thì Thầy lại đề nghị "Thôi, để chiều tối nay đi lên núi uống café cho nó lãng mạn", Thầy còn cẩn thận dặn dò: "Nhớ mang đồ ấm nghe, chứ buổi tối trên núi rất lạnh". Một niềm vui lẫn cảm động dâng tràn vì nghĩ đến cảm giác được ngồi uống café trên đỉnh ngọn núi đầy gió lạnh để trò chuyện cùng Thầy. Thời gian qua mau, rất đúng hẹn, 5g chiều Thầy Cô đã đến đón, trong xe đi cùng lại có con trai, con dâu và cô cháu nội mới hơn một tuổi của Thầy. Ôi, sao vui và ấm áp lạ lùng! Mình cảm thấy gần gũi và thân thương như một thành viên trong gia đình Thầy. 


Xa dần phố thị, xe chạy dài về hướng đồi núi, khoảng hơn 20 phút, con dâu Thầy chỉ tay về phía trước: "Mình lên nhà hàng trên kia kìa Cô!" Ngước nhìn đỉnh núi xa xa..., nổi bật trên nền trời một ngôi nhà dài lấp lánh đèn xanh đỏ trông khá hấp dẫn. Tiến lại gần, một bảng hiệu mang tên Orange Hill Restaurant hiên ra ngay chân đồi. Xe bắt đầu chạy theo con đường vòng quanh chân đồi, lên cao dẫn đến tận đỉnh. Nhà hàng thoạt trông như một quán café sân vườn ở Việt Nam, nó được trang trí bên ngoài bằng các tiểu cảnh vườn cây, thác nước, v.v... 



Bên trong là những gian phòng ăn vách bằng kính để thực khách có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố dưới xa kia. Mỗi phòng được trang trí mỗi kiểu, khác nhau theo "gu" của từng loại khách, nhưng đều sang trọng, đẹp và ấm cúng như nhau. 



Nhìn qua khung kính, bên ngoài là những chiếc bàn tròn bằng sắt màu đen rải rác chung quanh khuôn viên của nhà hàng; xen giữa mỗi bàn là những lò sưởi hình tròn, đường kính hơn 1m, bên trong sáng rực ánh lửa bập bùng để sưới ấm cho những thức khách muốn vừa ăn, vừa thưởng thức phong cảnh thiên nhiên một cách trọn vẹn nhất. Tuy nhiên, tối nay có lẽ tiết trời khá lạnh nên cả dãy bàn ngoài trời đều trống không. Xa xa bên dưới xung quanh ngọn đồi là cả một thành phố sáng rực ánh đèn, kéo dài đến tận chân trời, những xa lộ dọc ngang tấp nập xe cộ ngược xuôi thật sinh động và nên thơ làm sao! Thảo nào Orange Hill Restaurant nổi tiếng!!!




Ngoài vị trí thuận lợi, độc tôn của nói cho khách hàng thoải mái thưởng lãm phong cảnh thành phố từ trên cao, nhà hàng này còn biết chiêu đãi thực khách bằng những món ăn, thức uống cực ngon, hương vị lạ, thắng cảnh kiểu Pháp, chứ không để ngắm như một số nhà hàng của Mỹ khác... 

Trên mỗi đĩa thức ăn chỉ ít thôi, nhưng được trình bày khá hấp dẫn. Một chuyện lạ - có lẽ chỉ đối với Việt Nam - là sau khi con trai Thầy gọi 4, 5 món, mỗi món chỉ một phần để ăn chung. Chẳng bao lâu, thức ăn được dọn ra kín cả bàn, có món lại gồm những 4 phần! Mọi người đang ngạc nhiên vì sao lại nhiều đến thế, ăn gì hết? Một lúc sau, cô tiếp viên lại tận bàn xin lỗi vì đã bưng ra 4 đĩa không được "order" và cô bảo quý vị cứ dùng, nhà hàng sẽ không tính tiền phần nhầm lẫn này!




Ôi chao, chuyện lạ! Mặc dù con trai Thầy đề nghị cô cứ tính tiền nhưng cô vẫn nhất định không vì cho đó là lỗi của nhà hàng. Cách hành xử thật đẹp của họ làm ai nấy đều vô cùng cảm kích, khiến tôi lại liên tưởng đến lối phục vụ vô văn hóa của một số nhà hàng ở quê mình... Biết bao lâu nữa người Việt chúng ta mới có được văn hóa ẩm thực kiểu này???!!! Một bữa tiệc thật thịnh soạn trên đỉnh đồi, vào một chiều tối mùa đông với những con người đáng yêu trên xứ người! Đây cũng là một trong những kỷ niệm thật đẹp của chuyến Mỹ du lần này, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên, Thầy Cô ạ...




Minh Khuê

Se Lòng


Cuối năm, cái lạnh se lòng của những kẻ ly hương thật sâu thẳm. Nó quay quắt trong hồn qua từng kỷ niệm ùa nhau về... một tà áo người xưa đi lễ thánh, một màu áo len dịu dàng co ro trong trí nhớ, những tiếng cười vỡ tràn hạnh phúc trong gia đình đầm ấm, những góc phố quen mòn bước chân của một thời non trẻ, những năm tháng trôi dần qua trong bình yên và sóng gió.... tất cả chỉ có nơi quê nhà!

Điều gì đã làm mình dường như quấn quít với chốn cũ đến thế? Đã đẩy lòng trôi giạt về bến đò xưa trong mỗi độ Đông về khi tôi là người đi nhặt nhạnh những tấm áo len cũ, mới, rách, lành trong thùng rác của những người hàng xóm khi tôi mới đến xứ người.

Mùa Đông năm ấy bước chân người xa xứ chưa hết bỡ ngỡ, lạ lẫm, cô đơn, thì cái lạnh khắc nghiệt và rất xa lạ của cơn bão tuyết đến. Rời quê hương vào tháng 3, lúc ấy thời tiết và khí hậu nơi quê nhà hãy còn hương vị ấm áp của nàng Xuân, nhưng đặt chân đến xứ người và thấy hình ảnh một màu trắng phủ khắp mọi nơi đã làm tôi chợt ngu ngơ tự hỏi: Nước Mỹ như thế này à? Thế thì làm sao mình sống được, chắc là cóng mất thôi ?!

Đêm ấy trời trở lạnh và nhìn qua cửa sổ tôi thấy hoa tuyết rơi lần đầu tiên trong đời. Thật tuyệt! Chúng như những thiên sứ trắng lạc xuống trần gian, mong manh, trinh nguyên và dịu dàng làm sao! Tuyết rơi nhanh và vội vã hơn, rồi bỗng dưng thoáng chốc những hàng cây cổ thụ, những con đường, nhà cửa, ngõ ngách ngoài phố biến mất, để còn lại một màu trắng ngập tràn mọi nơi.

Những buổi sớm mai lạnh cóng trong chăn mền (!) đã làm tôi thật ngạc nhiên, trùm hết những chiếc áo len mỏng như áo khoác của mùa thu mà tôi đem qua từ quê nhà, cũng dăm bảy chiếc, rồi mền, rồi gối... thế mà vẫn run và buốt lạnh xương sống. Thế là thức suốt đêm và ban ngày thì ngủ gật gà gật gù. Nhiệt độ âm 40 độ F cơ mà! Cái lạnh trong tủ ngăn đông đá thật tuyệt vời!!! Mở tủ ra, thò khuôn mặt vô, cảm thấy ấm trời ạ! Biết làm sao hơn, tôi và cả gia đình quây quần bên bếp lửa bật đỏ rực lên để xua đuổi đi cái cảm giác lạnh khắp cơ thể và nấu nước sôi uống từng ngụm một cách ngon lành.

Những ngày khởi đầu cho một cuộc sống mới được bắt đầu bằng hình ảnh ngồi trong nhà trông ra ngõ trắng mịt mùng, tôi chợt thèm nghe một bài hát tiếng Việt vô cùng, bài hát hay hoặc dở và ca sĩ nào cũng được, thèm được ở trong căn phòng quen thuộc của ngôi nhà xưa, ao ước được nhìn thấy bầu trời trong xanh có mưa xuân lất phất nhẹ bay vừa mới đi qua. Giá như mà mình được trùm chăn như thế này, đọc sách và nhẩn nha với đậu phọng rang hay bắp rang... Nỗi nhớ cố hương sao mà đơn giản quá, nhưng quả thật nó bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt thế đấy.

Ngày thứ nhất... rồi một tuần lễ trôi qua, vẫn ngồi trong cửa ngóng ngoài cửa, vẫn lạnh buốt xương da đến nỗi chỉ vừa hé cửa ra là cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt rát như dao cắt và rồi chiếc mũi tê dại đi; vội vàng đóng cửa lại, hơ khuôn mặt tái trên bếp lửa ngay kẻo mình có cảm tưởng máu sẽ đông đặc lại thôi! Ấy thế mà những đửa trẻ hàng xóm của khu apartment này lại vui đùa bên đống tuyết ngoài ngõ mới lạ chứ! Chúng nó đắp hình ông già tuyết, chọi tuyết nhau một cách thích thú - con nít xứ này "khỏe" thật, chả biết lạnh là gì!!!

Mười ngày sau cơn bão tuyết mọi điều đã như kim đồng hồ quay ngược chiều. Cái thế giới trắng ngoài song cửa bỗng nhiên đổi màu nâu đất - nhầy nhụa tuyết, đá, đất quyện lẫn nhau, nước chảy thành giòng lang thang khắp phố. Người lớn, trẻ con co ro bắt đầu bước ra đường với khăn choàng cổ đủ màu sắc, nón và áo len trùm kín, tôi cũng mon men theo họ.

Tôi phải thét lên là "Vẫn còn lạnh" và đường sá trơn không tưởng tượng được. Bước chân tôi đi trên nước đá - theo cách nghĩ và cách gọi của tôi. Tuyết tan, nước chảy và gió rít đã thật sự là những hình ảnh mới đối với tôi sau chuỗi ngày ngồi ngắm tuyết rơi, đó là chưa kể cảm giác không có tai, mũi, hai chân và nguyên cả hai bàn tay! Chúng nó đông đặc trong giòng máu ấm của tôi rồi sao?! Bước chân ra đường để đi mua thức ăn, loay hoay mãi lại lạc đường, bởi vì máy bay vừa hạ cánh xuống phi trường là thành phố đã bắt đầu xôn xao với sự cảnh báo bão tuyết rồi, cho nên chúng tôi bị vất xuống ngôi nhà, mãi cho đến khi cơn bão tuyết qua đi. 10 ngày ngồi ao ước mọi chuyện giữa những căn phòng rộng mênh mông (vì không vật dụng, bàn ghế nào cả) đã làm tôi ngớ ngẩn khi phải bước chân ra đường.

Tìm ai để hỏi đường bây giờ, cái bảng đường đi như thể là một người câm đối với tôi hay đúng hơn tôi là người mù đối với chúng. Một đoàn người lếch thếch áo mũ lạ hoắc của chúng tôi lang thang qua những khu phố kế cận, những con đường có tên đấy chứ, nhưng chúng không biết chúng tôi muốn đi đâu, nên chẳng giúp ích gì được chúng tôi. Nhìn dáo dác hoài vẫn không tìm ra một "mái đầu tóc đen". Thật cô đơn!

Cuối cùng, người đầu tiên mà tôi tiếp xúc để nói chuyện bằng hai chữ "Yes" và "No" là  một người da đen lái chiếc xe đổ rác bên hàng xóm cạnh nhà. Mãi cho đến hôm nay, 20 năm sau của thời khắc ấy, tôi vẫn còn hình dung ra cái ngọng nghịu, mắc cỡ và bối rối của tôi khi phát âm tiếng người.
Ông da đen đã chỉ cho chúng tôi “hiểu” những chiếc áo len trong bao nylon để trên thùng rác là áo len còn có thể mặc được, có thể lấy được mà không bị tội ăn cắp! Tôi không hiểu tại sao hồi ấy tôi hiểu ngầm được những điều ấy từ nơi ông sau khi ông ta nói một câu tràng giang đại hải và tôi trố mắt đứng nhìn ông, để rồi ông lấy một chiếc áo trong bịch nylon ra và ướm trên người tôi và nói "You". Hình như ông ta có phát âm thêm vài từ ngữ gì đó trước chữ "You" ấy, nhưng tôi chỉ nghe vỏn vẹn duy nhất một chữ để hiểu rằng chiếc áo ấy mình có thể lấy được. Khuôn mặt ông ta đen, chiếc áo to thùng thình cũng màu đen và khuôn mặt của tôi thì xám xịt vì lạnh... tất cả đã đến với nhau trong một bản hợp ca mang âm hưởng "nghèo" - tôi cảm nhận như vậy.

Người con gái ngẩng mặt lên nhìn ông với đầy lòng biết ơn, nhưng không biết nói câu gì để cám ơn! Tôi đấy... dẫu biết chữ "Thank you", nhưng nói làm sao??? Chỉ cười, nụ cười có lẽ thần thánh lắm, nên được Đấng Tạo Hóa đền bù lại bằng ánh mắt, khuôn mặt và nét môi cười của người đàn ông da đen đáp trả lại. Tạ ơn Ngài đã ban cho con người một phương tiện truyền thông sự nhân hậu, chia sẻ và cảm thông bằng ánh mắt và nụ cười.

Ông ta đã lôi ra hết tất cả những chiếc áo len khác trong tất cả những chiếc bịch nylon thật to nằm ngất ngưởng trên những thùng rác (nhưng lại trông rất sạch!). Dường như thùng ấy chỉ để quần áo mùa lạnh, do đó tôi không thấy những thứ vặt vãnh mà tôi thường nghĩ là rác thật. Cả hai người đều không nói nhau câu nào, chỉ cắm cúi và ngậm thinh làm điều mình muốn làm, thế mà cũng hiểu nhau. Và tôi khệ nệ khiêng mớ áo len bên lề đường ấy về nhà. Tôi ướm thử "áo người", lòng bỗng dưng tủi thân vì xưa nay mình có bao giờ đi nhặt áo thừa như thế này đâu, nơi đây xứ lạ quê người, mình làm thế nhỡ họ khinh mình thì sao.

Rồi cũng qua đi những cảm giác vui buồn lẫn lộn với xấu hổ, ray rứt, lạc lõng, buồn đến rưng rưng nước mắt, mà chẳng biết vì sao mình khóc nữa. Cuối cùng tôi được một chiếc áo len thay thế 5 lần áo len quấn quanh người tôi tuần trước. Cái cảm giác ấm đã làm tôi quên đi tủi thân ngày ấy vì trong những ngày lạnh vừa qua, cơ thể tôi đã phát bệnh. Người sưng to lên từ khuôn mặt đến cái lưỡi trong miệng, tay chân và vòng bụng... giống như là tôi rất mập, nhưng tình thật là tôi rất khó chịu khi thở.

Chủ nhật sau tuần lễ tuyết tan, tôi thấy những người hàng xóm quần áo chỉnh tề như đi dự dạ tiệc ban ngày. Họ đi lễ. Tôi không có đạo, nhưng vẫn quen đến nhà Chúa thuở còn đi học theo bạn bè. Thế là tôi cũng đi lễ theo họ bên góc ngã tư bên kia đường tuyết đổ.
 
Trời vẫn còn lạnh đối với người mới đến từ xứ nhiệt đới như tôi, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn những ngày mà cơ thể tôi bị dị ứng vì thời tiết quá lạnh vừa qua. Nỗi buồn hôm trước trong tôi khi nhặt trong thùng rác những chiếc áo len thật dày, thật ấm đã tan chảy đi ít nhiều như mảng tuyết phủ trên nóc nhà.

Nhà Chúa hôm ấy thật ấm và chan chứa tình người. Bỗng dưng tôi gặp được rất nhiều người Việt ở chốn ấy. Mừng chi lạ! Họ cũng biết gia đình tôi mới đến, nên vồn vã thăm hỏi và an ủi, cũng như chia sẻ những tâm tư lo lắng của người mới đến. Tôi hoàn hồn sau những điều câm nín trước cuộc sống mới và nói thật nhiều với đồng hương mọi điều trong rươm rướm nước mắt. Mọi người chỉ khuyên tôi một câu rất giống nhau: "Từ từ, rồi đâu sẽ vào đấy cả !"

Tôi đi vào hàng ghế trong sự tĩnh lặng và thánh thiện của ngôi nhà thờ nhỏ. Lòng thật bình an. Mình sẽ cầu nguyện với tất cả tâm thành của một trái tim con người lên Đấng Tối Cao nơi xứ lạ này. Chúa ở nơi nào cũng là Chúa Nhân Từ thôi, dẫu con ngoại đạo, dẫu con không hiểu được Cha Xứ nói gì trên bàn Thánh, nhưng trong tận đáy lòng con, con tin Người, tin mọi điều thiện tâm trên thế gian này vẫn còn chung quanh đời sống.

Bất chợt tôi thấy một người đàn ông có khuôn mặt quen đi vào cùng lối đi chính với tôi - người đàn ông da đen đã mỉm cười với tôi trong sự hạn hẹp ngôn ngữ và vụng về của tôi. Vẫn nụ cười ấy, vẫn cái ánh mắt sẻ chia... nhưng hôm nay ông ta trông nghiêm nghị hơn trong bộ quần áo tươm tất. Lòng lành của Chúa đã đem mọi người đến với nhau, đến từ trong tâm hồn, cách suy nghĩ và hành động, để hôm nay khi tôi gặp lại ông thì lòng tôi tưởng chừng như đã quen ông từ lâu lắm rồi. Ông cũng nhận ra tôi - có lẽ con bé ngốc nghếch không biết nói một chữ tiếng Anh đã làm ông nhớ đời !?

Nhà Chúa, tiếng chuông và tấm lòng mọi người chốn này vẫn là hình ảnh của nhà Chúa, tiếng chuông bên kia quê nhà và Chúa đã gởi đến cho con hình ảnh nhân ái của Người qua người đàn ông da đen hiền lành ấy- một tấm lòng lành thánh đơn sơ vô cùng. Xin tạ ơn Người và xin mãi mãi nhớ người đàn ông da đen mà tôi chưa bao giờ biết tên, ông đã dùng ngôn ngữ của trái tim để xoa dịu nỗi cô đơn, lạc lõng trong tôi.

Tiếng chuông tan lễ đã làm tôi chợt thoáng qua ý nghĩ hôm nào... thôi thì "Se Lòng" mình để bắt đầu một cuộc sống mới vậy. Mới từ ngôn ngữ, nơi trú ngụ, trường học, chợ búa, phố xá, kiến thức, phong tục, tập quán, cách suy nghĩ, hành động... mọi thứ và biết đâu đến cả lòng người, nhưng có lẽ trái tim vọng cố hương trong tôi thì không thể nào mới được - tựa như cánh chim mãi mãi vọng trời xanh.

Như Thương

Hoa Hồng tặng em



Thursday, November 29, 2012

Tuesday, November 27, 2012

Biking ở Long Beach - Marina với Minh Trung






Tìm Đâu Bến Bờ


 Thu buồn chợt nhớ thương em,
Nhớ bờ biển mộng, êm đềm sóng ru,
Biển đìu hiu, gió vi vu,
Nhớ chiều thu cũ, tình thơ xa rồi.

Lau rừng biển vắng, đâu người,
Sóng xôn xao, biết, em nơi chốn nào,
Cuộc đời sóng gió bể dâu,
Trời cao biển rộng, lạc vào hư vô.

Giọt lệ nhỏ xuống chưa khô,
Tan vào biển sóng, mơ hồ tình em,
Làm sao có thể dễ quên,
Đại dương cuồng sóng, lênh đênh phận người,

Lạc rồi, biển bỏ lại tôi,
Tình em một thuở, rối bời đường tơ,
Mình tôi biển vắng thẫn thờ,
Tìm đâu, biển hỡi, bến bờ có Em?

Phạm Thị Minh-Hưng.

***


Sau khi đọc bài thơ này của Cô Minh Hưng, Thế Hùng đã họa lại bài thơ của Cô. Điểm đặc biệt của bài họa này là Hùng đã dùng phần lớn những chữ trong câu thơ của Cô để làm thành một bài khác. Như trong bốn câu trên, Hùng đã dùng tất cả các chữ trong bốn câu này trừ ba chữ:


Thương em chợt nhớ thu buồn
Sóng ru biển mộng êm đềm nhớ em
Vi vu gió biển êm êm
Xa rồi tình cũ thơ chiều nhớ thu
 
Người đâu biển vắng rừng đau
Chốn nào em biết xôn xao sóng chờ
Bể dâu đời gió đâu ngờ
Hư vô lạc bến thẫn thờ trời cao

Chưa khô giọt lệ ba đào
Tình em hờ hững tan vào biển êm
Làm sao có thể dễ quên
Lênh đênh cuộn sóng truân chuyên phận người

Bỏ tôi, biển bỏ lại rồi
Đường tơrối một đời tình em
Thẫn thờ bên biển tìm quên
Còn đâu tìm nữa...biển đưa em xa rồi.

Saigon 14.30 28/11/2012 
Đỗ Thế Hùng

Chắc là... hơi hơi

Tuổi nào chẳng được gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không?
Khi đi khám bệnh dẫu đông
Dăm người nhường chỗ “Mời ông ngoại ngồi”
Dạo này nghiêm nghị ít cười
Lại thích khen ngợi hơn thời thiếu niên
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
'Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào'
Ngồi buồn ngẫm nghĩ xem sao
Bao nhiêu điều đó là bao nhiêu già!
GIÀ ơi! cứ tưởng chưa mà
Bây giờ nghiệm lại chắc là... hơi hơi



Quang Tâm

Tạ Ơn Phù Vân

Tạ ơn chiếc lá mỹ nhân
Vàng ươm một thuở tuyệt trần dung nhan
Tạ ơn em đóa quỳ vàng
Kiêu sa rực rỡ giữa hoàng hôn phai
Tạ ơn sỏi đá hoài thai
Lót trăm chân bước riêng ai xa gần
Tạ ơn nguyệt sáng một vầng
Đem tri âm cũ xuống trần trăng soi
Tạ ơn một chút nhỏ nhoi
Áo bay con gái chợt vòi tình mơ
Tạ ơn chén rượu dòng thơ
Phù vân ngồi ngắm ngẩn ngơ một đời
Tạ ơn kinh tụng một thời
Buồn vui bay hết thành lời trầm hương
Tạ ơn nhan sắc dặm trường
Đã như một thoáng khói sương giữa dòng
Tạ ơn Xuân Hạ Thu Đông
Ta-Em níu kéo hư không trễ tràng
 
Như Thương

Monday, November 26, 2012

Ngày Vui Qua Mau...

Kính thưa Thầy Cô,
Các bạn thân mến,

Thế là những cuộc "lại gặp nhau" tạm khép lại, sau những giây phút sum họp thật vui, thật cảm động bên Thầy Cô và các bạn.. Ngày vui qua mau! Tháng 11 với ngày 25 đã vui lại càng vui hơn, khi 74 nhận được tin nhau từ khắp mọi nơi.

Ở quê ngoại:

Từ Cali, Minh Khuê gọi về "Dung đang chở Minh Khuê qua Đặng Thanh, mai đi Nam Cali gặp Liên Hương, Mai Phương Hồng, Võ Thành, Bích Thủy, Minh Trung...

Cơm trưa em bé Minh Khuê mang theo lên nhà cô giáo Đặng Thanh
cho cô giáo giữ trẻ

Dụ dỗ em bé Minh Khuê ráng ăn cho giỏi mới được đi chơi
Võ Thành gọi về "thầy Giõng và các bạn ở Nam Cali sắp họp mặt tại nhà Thành Tuyết".

Họp mặt Thầy Cô và các bạn 74 Nam Cali ở nhà Thành-Tuyết

Bên ngoại xôn xao với Lễ Tạ ơn, với cuộc phiêu lưu của Thầy Giõng, của Minh Khuê. Các hình ảnh thân quen gửi về làm mọi người như gần nhau hơn... Đọc thư, coi hình... vui biết mấy! Chắc chắn có bạn 'thấy" được người xưa của mình... tuy đã già... nhưng sao thấy lòng... bỗng dưng xao xuyến lạ. Y như ngày xưa còn bé!

             Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,
             Ta có thêm ngày nữa để thấy nhau!

Quê nội cũng í ới gọi nhau:

Từ Sài gòn, ..."Tín ơi về không?"

Từ Ban mê thuột, "Tụi mình về Sài gòn rồi đông lắm, đang tới nhà Tuyết Mai nè."

Từ Đà lạt, "An sắp về nhà Mai rồi."

Từ Phan Thiết, "Trân, Thạch ngày mai vô Sài gòn đi nhậu nhen!" 

Họp mặt tiền 25/11/2012



Họp mặt tiền 25/11/2012


Từ Đà nẵng, đặc biệt có 1 trẻ lạc 10B3, 11B3, 12A2 là Bùi thì Hoàng Phụng cũng gọi về (cuộc tìm kiếm trẻ lạc 74 vẫn đang tiếp diễn khắp mọi nơi).
Tin tức khắp nơi đổ về San Jose... Trần Dung mệt phờ râu! Liên tục phát tin nóng hổi, nhất là những bài trực tiếp tường thuật gửi về từ hiện trường bằng Ipad! Chu choa vui hết biết... cả trường, cả lớp và cả nước xôn xao với 74 tụi mình... đã thiệt! 
  
Thu Thủy tạm đóng lại cái kho rượu to đùng, nghỉ buôn bán... dù đang mùa sắp tết! Các bạn khác tạm quên chuyện cơm áo gạo tiền, quên cái khớp đang đau, cái đường, cái huyết đang lộn xộn, các cái lo buồn.. Và nhất là quên béng cái tuổi già đang hiện diện... Lại hí hửng gọi nhau, lại tung tăng thân già đến nơi hẹn hò. Mà lòng cứ tưởng như đang trên đường đến lớp như ngày xưa (!?). Nhưng bây giờ tha hồ phá, tha hồ quậy mà không sợ bị cấm túc.

Các bạn 74

 
Đã có nhiều hình ảnh, nhiều bài viết chứa chan tình cảm của các bạn khắp nơi gửi về, diễn đàn mình ấm cúng quá! Nam Đà xin được bổ sung: dù bất cứ ở nơi nào trên trái đất này... Thầy trò và bạn bè 74 luôn ở trong trái tim nhau!

Các bạn không trực tiếp gặp nhau trong ngày họp mặt hôm qua. Các bạn đang ở nơi tuyết phủ trắng xóa. Các bạn chưa hề bước ra quê ngoại, cứ coi hình  khắp nơi gửi về mà thấy rằng chúng ta như đang ở chung một mái trường và cảm thấy  như chia hề có cuộc chia ly!





Ca sĩ Vũ Văn Thắng được tặng chai bia thay vì hoa
Hình ảnh Cô Hiệu Trưởng trường tiểu học năm xưa cũng về đây để nhận lòng biết ơn của biết bao thế hệ học trò. Thật là cảm động biết bao!
Cô Hiệu Trưởng cùng hai cô học trò

Kính chúc Quý Thầy Cô và các bạn luôn mạnh khỏe.

Nam Đà

PS: Sau cuộc họp mặt trường THTHBMT hôm qua. Theo nhận xét "khách quan" NĐ thấy Thầy Cô trong trường Trung học Tổng Hợp "cưng" lớp 74 tụi mình nhất... đã thiệt... ke ke



Thêm hình ảnh và hoạt động lớp 74 nhân ngày họp mặt 25/11/2012

Kính thưa thầy cô,
Mến gởi các bạn,

Quang Coeur bổ sung một số hình ảnh & hoạt động các lớp 74 nhân ngày họp  mặt 25.11.2012 tại nhà hàng Tiểu Ngư:













1. Năm nay lớp 74 được phân công tặng hoa & quà đến thầy cô giáo:

2. Phần góp vui của các bạn :
  • Đơn ca: Thắng với bài Hạ Trắng (có 1 số anh ở lớp khác lên hát phụ, nhưng Thắng HÉT LỚN quá các anh chịu không nổi phải bỏ chạy), An ở Đà lạt-Đức Trọng về cũng đơn ca nhiều bài thật "ướt át , lâm ly & trữ tình"
  • Song ca Hùng-Thắng: với giọng HÉT sang sảng của 2 bạn, cũng làm hội trường "hừng hực dzui", bạn Thắng thay vì được tặng hoa lại được tặng... "1 chai bia"





  • Phần múa minh họa: của các bạn Hùng, Thắng, Tuyết Mai, An, cũng còn nhịp nhàng, uyển chuyển lắm & nhìn bạn Thi múa  bài trống cơm các bạn sẽ cảm thấy mình CHƯA GIÀ (chứng tỏ chúng ta cũng còn sức để QUẬY lắm, chưa đến nỗi " hom hem")


3. Cuối cùng là buổi "hậu họp mặt" ở nhà Tuyết Mai với đặc sản " bún riêu", " gỏi khô bò ở rạp chiếu bóng Lô Đô"






Đầu tuần kính chúc thầy cô & các bạn sức khỏe
Quang Coeur