Wednesday, January 30, 2019

Thăm Thầy Cô Lâm và Sydney by Night

Thật vui khi biết rằng thầy cô Lâm cư ngụ gần Cabramatta.

Ở Sydney phương tiện giao thông công cộng tiện lợi … trên mức trung bình. Chỉ cần đến trạm xe lửa, chọn tuyến thích hợp rồi an tọa, lim dim, vèo một cái, qua vài trạm là đến nơi mình cần đến.

Còn sớm nên chúng tôi ghé qua Cabramatta, một địa chỉ không thể bỏ qua với những ai là người Việt có dịp ghé qua Sydney, cũng giống như Little Saigon ở Mỹ vậy.

Cabramatta ở cả hai bên trạm xe lửa cùng tên nên phải có khả năng định vị tốt, đối với ai lần đầu đến đây, nếu không muốn bị lạc, mà đã lạc thì lại càng khó định hướng.

Vừa băng qua đường đã thấy một khu phố đầy bảng hiệu tiếng Việt. Tiếng người gọi nhau ơi ới, nói chuyện, rao hàng ầm ỹ cứ ngỡ như mình đang ở một nơi nào đó tại Sài Gòn. Ồn ào nhất vẫn là những quán cà-phê _ Nhớ, Thương, Xưa, … _ rổn rảng tiếng cười nói của cánh đàn ông, dường như người nào cũng muốn mình là phát ngôn viên chính …

Đi qua một tiệm bán bánh mì thịt, giọng bà chủ lanh lảnh hỏi người mua: Mấy ổ? Mấy ổ? 

Một tiệm bánh mì tiêu biểu ở Cabramatta
Tại trung tâm chợ, một cái cổng mang kiến trúc Trung Hoa nhưng sử dụng tới ba ngôn ngữ. Trên hết là tiếng Việt: Uống Nước Nhớ nguồn; tiếng Anh: Liberty, Democracy; tiếng Hoa. 

Cổng chính
Tôi ghé vào một tiệm bán nón che nắng rộng vành. Khi tính tiền, bà chủ quán người Việt nói 5 đô một cái, không bớt, dù mua nhiều. Tôi lúng túng với mớ tiền xu trong tay, lẫn lộn xu lớn, xu nhỏ. Tôi cứ ngỡ đồng xu to thì có mệnh giá cao hơn đồng xu nhỏ. Bà chủ quán cười thông cảm, biết ngay địa chỉ: “Ở bên bển mới qua phải hôn?”

Ghé mua mấy quả thanh long trước khi đến thăm thầy cô Lâm.

Loay hoay không biết bằng cách nào đến được địa chỉ của thầy. Hỏi thăm một Việt Kiều đứng gần đó thì được chỉ dẫn tận tình, chỉ bến taxi và bảo đảm giá cao nhất là 15 đô. Đến nơi chỉ mất có 9.5 đô.

Thầy cô Lâm ngụ trong một viện dưỡng lão khang trang, tiện nghi. Thật mừng!

Thầy Lâm mừng lắm, nói chuyện huyên thuyên, chuyện xưa, chuyện nay. Thầy cô còn minh mẫn lắm. Nhiều chuyện thầy nhớ rất tỷ mỷ, chi tiết, lớp lang.

Chụp chung với thầy cô Lâm

Chụp chung với thầy cô Lâm

Giường thầy nằm cạnh một cửa sổ. Bên kia cửa sổ là một vườn chuối sum suê, mấy giàn thanh long đang rộ hoa. Thấy tôi ngạc nhiên, thầy giải thích: “Người Việt mình đi mô cũng nhớ quê hương nên hay trồng cây trái của quê nhà.”

Chuyện trò lần khân một hồi anh Cửu mới phát hiện ra em gái út của cô Lâm là đồng nghiệp, trước đây cùng dạy trong chương trình song ngữ Pháp-Việt ở Ban Mê Thuột.

Gần xế trưa thì nghe ngoài cửa phòng tiếng người gõ cửa. Không hẹn mà gặp. Kim Oanh và anh Vi Văn Cường xuất hiện. Hơn 40 năm rồi nay anh Cửu mới gặp lại anh Vi Văn Cường. Tay bắt mặt mừng, phòng thầy nhộn nhịp hẳn lên với tiếng cười tiếng nói sang sảng của anh Cường.

Thầy cô Lâm cùng học trò

Vì gia đình có việc bận nên chúng tôi cùng con gái cáo từ thầy cô Lâm, anh Cường và Kim Oanh để ra về trước.

SYDNEY BY NIGHT

Vào buổi chiều, vợ chồng Kim Oanh-Xuân Ánh xuất hiện trước nhà con gái tôi để “bắt cóc” hai con tin, dẫn độ qua Sydney by Night.

Anh Ánh đúng là thổ địa, rành đường sá Sydney như trong lòng bàn tay, biết chỗ nào cần đến nhất theo thứ tự ưu tiên.

Điểm đến đầu tiên là The University of Sydney. Anh Ánh giải thích rằng đại học được thành lập từ năm 1850. Nơi chúng tôi đang đứng là campus cổ kính nhất của trường, mang kiến trúc truyền thống của Anh.












Sau đó anh Ánh, với kiến thức rất rộng về cơ cấu đại học, chở chúng tôi đi qua nhiều khoa của đại học mà tôi không nhớ hết được.

Trời mờ tối, anh Ánh đưa chúng tôi đến một khu phố khá yên tĩnh, cư dân ở đây đa phần là giáo sư đại học và sinh viên thành đạt. Chúng tôi vào một pub. Kim Oanh nói rằng trước đây dị ứng và mang thành kiến với chốn này. Sau này hiểu rõ hơn nên cũng thích lui tới.

Anh Ánh đặt cho mỗi người một đĩa beefsteak khoai tây chiên. Thịt bò Úc ngon nổi tiếng thế giới. Chủ xị bữa ăn nói anh Cửu đoán xem giá một đĩa bao nhiêu:

- 40 đô, anh Cửu trả lời.

- Chỉ 10 đô thôi!

Thật là giá rẻ không ngờ!

Câu chuyện rôm rả, dẫn dắt đến một điều hết sức bất ngờ. Anh Ánh và anh Cửu hóa ra có cùng một người bạn quen trước đây 40 năm nên câu chuyện có vẻ ly kỳ và hai người mỗi lúc mỗi thân thiết hơn.

Chúng tôi rời quán khá trễ. Kế hoạch đưa ra: đáp xe lửa rồi đi bộ qua Harbour Bridge để từ đây có thể ngắm Opera House đẹp hơn. Kim Oanh ngại cuốc bộ nên cuối cùng chúng tôi chạy xe băng qua cầu, xuống dưới chân cầu. Ở góc cạnh này chiếc cầu trông kỳ vỹ hơn và Opera House cũng rực rỡ hơn.

Bác phó nhòm Ánh bây giờ mới trổ tài. Những bức ảnh đẹp nhất đều do bác chụp cả, thế nhưng đạo diễn dàn dựng lại là Cái Oanh! 

 Harbour Bridge và Opera House được chụp từ chân cầu











Luna Park
 



 

Selfie

Trên đường về, trời đã khuya, phố vắng. Mọi người đều khát nước, thèm một cốc kem lạnh. Bác tài Ánh chạy vòng vòng, cuối cùng tìm được một địa điểm bán nước giải khát bằng cách đặt hàng kỳ lạ: drive through _ ngồi trong xe đặt món ăn bằng cách đối thoại với một … cây cột. Bác tài chỉ cần nói với cây cột rồi nối đuôi xe ra nhận hàng ở ngõ ra.

Mỗi cặp nhận được một cốc kem và một ly coca nhận đá. Ngon tuyệt!

Một buổi tối hạnh ngộ thật may mắn, đầy ắp niềm vui và ấm áp tình thân.

Sydney, ngày 30 tháng 1 năm 2019.
Nguyễn Thị Hồng A

No comments:

Post a Comment