Thursday, August 5, 2021

Ra Đi... Ra Đi...

RA ĐI...


Những ngày tháng này, bỗng dưng lòng chùng xuống trĩu nặng. Một người thầy ra đi và một người bạn xa mình! Dẫu biết rằng con đường ấy, ai cũng phải đi qua để về nơi chốn miên viễn nào đó, nhưng đôi khi có những điều không cam lòng khi những người mình thương kính và mến yêu lại rời bỏ mình. 


*

 



Kính thầy Lâm,


Em là một trong muôn vàn đứa học trò của Thầy năm xưa, gặp nhau nơi xứ lạ quê người tha phương. Thầy vẫn hiền từ, dạy bảo những bài học làm người cho học trò cũ, vẫn chia ngọt sẻ bùi niềm vui và bất hạnh, hay cùng lo lắng với nỗi lo của tụi em trong quay quắt cơm áo hàng ngày. Học trò của Thầy không còn nộp bài hay trả bài cho Thầy, nhưng lời Thầy dạy hôm nay đã thành lời vàng ngọc trên con đường thành nhân. Thầy đã không còn nữa, nhưng lời Thầy vẫn còn đó và tụi em còn nhớ nhiều hơn lời bài dạy thuở tóc thanh xuân. Một đời Thầy, một đời phấn bảng đã còn lại gì trong lòng tụi em? Còn nhiều lắm Thầy ơi...Còn kiến thức học đường, còn cách hành xử ngoài đời, còn cả lẽ Hiếu Đạo... là những điều Thầy đã trao truyền lại cho tụi em. Không có khung điểm son trên trang vở nữa, nhưng cuộc đời của tụi em đã theo con đường ngay thẳng đó mà đi, vì đó là tinh túy chắt lọc của cả cuộc đời Thầy dặn dò cho thế hệ sau. Học trò Thầy sẽ rất hãnh diện khi bất chợt một ngày nào đó, tụi em nói với ai rằng: "Tôi là học trò của Thầy Lê Viết Lâm". Chỉ ngần ấy thôi Thầy ạ! Đừng làm sai những lời Thầy dạy và đừng phụ tâm huyết của Thầy bảo ban, em nhủ thầm như thế.

 

Cuối đời, Thầy lại vất vả với bệnh tật, nhưng trí óc Thầy vẫn minh mẫn như thuở nào. Thầy vẫn là Thầy khi thể xác sẽ phải đầu hàng tâm trí, phải thế thôi! Thầy đã sống vui với tiếng cười, tiếng nói của học trò bên cạnh, với người "Bạn Đời" và người thân trong gia đình. Tụi em cũng cảm thấy hãnh diện khi được Thầy gom hết tên trong "Sổ điểm danh" những đứa học trò bé bỏng ngày xưa nay trở thành học trò "già" hôm nay để chia sẻ niềm vui hàng ngày của Thầy. Tụi em cũng nhìn thấy những tấm hình Thầy cười thật rạng rỡ bên cạnh học trò, rồi vui lây Thầy ạ. Lúc ấy, trong tấm hình chắc Thầy sẽ không còn nhớ mình là một bệnh nhân nữa đâu phải không? Vui thế cơ mà...Rồi cũng có những tấm hình Thầy cho xem những vết bầm khi bị té, thương Thầy làm sao. Té vậy chắc đau lắm...Em có cảm tưởng rằng khi Thầy chia sẻ những hình có vết bầm như vậy, Thầy sẽ bớt đau (Lũ học trò chỉ biết thương Thầy, an ủi Thầy, chứ đâu biết làm sao cho Thầy hết đau?!).

 

Tụi em cũng may mắn có Cô Lâm bên cạnh Thầy và nhìn thấy Thầy Cô đã bên nhau ở cuối đời như thế. Đúng là Hạnh Phúc Trăm Năm như Bóng với Hình, thật đáng ngưỡng mộ và kính phục. Nhìn Cô thật hiền và điềm tĩnh dẫu đã có những lần lo lắng cho Thầy khi Thầy bị stroke, làm em có cảm tưởng như Cô là một y tá thật xuất sắc từ A đến Z với một bệnh nhân đặc biệt! Bệnh nhân là một người rất khó "dỗ dành", vì chỉ cần một phút giây lơ đễnh là họ bị xuống tinh thần ngay. Thế nhưng Thầy đã bị té "dăm ba bận", rồi lại thấy Thầy chụp hình cười lại thật tươi! Đúng là bàn tay chăm sóc của Cô thật huyền diệu.

 

Em đoan chắc là Cô sẽ giữ mãi trong tâm trí những ngày tháng hạnh phúc bên Thầy lúc son trẻ cũng như khi về chiều và ngay cả trong căn phòng ấm cúng cuối đời ấy. Những bước chân của trò Kim Oanh đã làm cây cầu nối liền Thầy Cô và cả lớp tụi em và Oanh đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc lắm.

 

Mọi chuyện rồi cũng được an bài theo định mệnh và ý Trời. Thầy ra đi thanh thản bên vòng tay của "Người Vợ Hiền", con cháu, thân bằng quyến thuộc luyến lưu lẫn sự tiếc nuối của bạn đồng nghiệp và học trò xưa. Hai chữ "Ra Đi" sẽ buồn lắm, nhưng ở một nơi nào đó, Thầy vẫn nhìn thấy những người thân thương, quý mến Thầy, nhớ Thầy, nhắc Thầy, phải không Thầy?

 

Vĩnh biệt Thầy kính yêu của tụi em.

 

*

 

 


Nói với Minh Khuê,

 

Kim Hương sẽ bắt đầu từ chữ "Tớ" mà Khuê vẫn thường hay xưng hô...Sao lần này bạn đi xa vậy và đi không về nữa? Đi mà vội quá, chưa kịp vẫy tay chào nhau, chuyến tàu cuối đời này thật bất ngờ và bàng hoàng cho tất cả các bạn đấy Khuê. Thôi thì mệnh số vậy!

 

Mình không tin là Khuê đã ra đi, Khuê biết không? Làm sao thế được nhỉ? Một người bạn đầy sức sống, niềm vui, đam mê công việc, mạnh khỏe như thế thì tại sao điều Vô Thường đã đến nhanh như vậy được? Để lại nụ cười, để lại mái tóc của U60 nhưng thật mượt mà, để lại muôn vàn hình ảnh mà Khuê đã đi du lịch gần phân nửa tiểu bang của nước Mỹ!

 

Bây giờ làm sao còn nghe được tiếng cười của Khuê nữa, làm sao còn thấy Khuê rất điệu trong mỗi lần sửa soạn đi đâu đó, làm sao thấy lại được hình ảnh Khuê và chiếc máy quay phim ở bất cứ nơi nào? Chừng đó điều để nhớ và còn vạn điều khác nữa, Khuê ơi! Nỗi buồn chưa kịp thành hình vì cái thảng thốt, cái điều không tin rằng Khuê đã mất. Thư viện, nơi Khuê đã đến thăm Kim Hương vẫn còn bóng dáng Khuê bên cạnh kệ sách. Dường như chỗ ấy có tiếng sóng ngầm của nhớ nhung...Màu áo xanh học trò khi xếp hàng nghịch ngợm sẽ thiếu Khuê rồi...

 

Kim Hương tin rằng Khuê sẽ được bình an bên kia thế giới, hãy an nghỉ nha Khuê. Vĩnh biệt Minh Khuê, bạn thương mến.

 

Phạm Kim Hương

1 comment:

  1. Cám ơn Dzung đã gầy dựng nên Blog này, để lưu lại những dấu yêu của thời đi học và của thời...tóc phai! Nỗi vui, nỗi buồn đều đọng lại chốn này.
    Thương Dzung khi nghe Dzung nói: Mỗi lần Dzung làm Kỷ yếu mới cho lớp là lại thiếu mất một người, hai người.. buồn lắm!
    Mỗi người trong tụi mình đều "mít ướt" như Dzung cả đấy thôi, nhưng không nói ra, Dzung à...
    Thôi thì tiễn Thầy, tiễn bạn về nơi Bình An Miên Viễn vậy... Cũng đành!

    ReplyDelete