Tuesday, August 3, 2021

Trở Về Cát Bụi...

Hôm nay thứ Hai 12 tháng 7 năm 2021, ngày mà thân xác thầy Lê Viết Lâm trở về cát bụi. Sydney đang bị cơn đại dịch hoành hành nên chính phủ chỉ cho phép 10 người được tụ tập để đưa tiễn người thân. Nếu không có nạn đại dịch Covid 19, có lẽ ngày hôm nay, thầy sẽ được nhiều người đến tham dự ngày đưa thầy trở về cát bụi và ghi nhớ công ơn một người thầy đáng kinh. Một người thầy cả về bên đạo lẫn bên đời đã luôn cố tâm truyền dạy cho nhân sinh những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.

Âu cũng là phận người!

Thầy đã sống tho đến 89, cho dù hơn 30 năm qua thầy đã không thể đi đứng bình thường, sau khi bị đột quỵ vào năm 1990. Dù vậy, thầy là một người rất lạc quan, yêu đời, và ưa thích đi đây đi đó. Một trong những niềm vui của thầy là gặp gỡ học trò cũ. Mỗi lần gặp nhau là thầy lại đề nghị mỗi tháng gặp nhau một lần. Sau đó không xong thì lại ba tháng một lần. Nhưng đời sống tất bật cũng khó mà thực hiện được như ý thầy mong muốn. Nhờ có Kim Oanh ở gần thầy nên Kim Oanh thường đến thăm viếng và đưa thầy cô đi ăn uống. Tôi thường ghẹo Kim Oanh là "trọng thầy mới được làm thầy" là vậy.


 

Tôi gặp thầy lần cuối cùng khi thầy vào bệnh viện được một tuần. Vì đại dịch, bệnh viện chỉ cho phép hai người được vào thăm mỗi lần nên nhóm "Tam Tấu" đã đi riêng rẽ để vào thăm thầy.

Khi vào thăm, cô cho biết là thầy đã ngủ li bì và không ăn uống cả tuần rồi. Thầy cũng không mở mắt hay nói năng chi. Thế nhưng khi vợ chồng tôi đến, cô lay thầy dậy thì thầy mở mắt. Hên quá! Cô vui ra mặt. Thầy trông rất bình thản, da trắng hồng nên tôi bảo thầy: "Thầy đẹp trai quá!". Thầy cười tươi rồi nói huyên thuyên nhưng tôi không hiểu được thầy muốn nói điều gì. Tôi xin phép thầy cô để chụp hình. Tôi nói với thầy giơ tay lên để chào học sinh thì thầy vẫn hiểu và đưa tay lên liền. Sau đó y tá đến đưa thầy đi CT scan.


Tôi đã nán lại để an ủi cô đôi chút. Thương quá bờ vai gầy của cô. Thương quá nét diệu hiền, nhẫn nhục, chịu đựng để chăm lo cho thầy trong suốt hơn 30 năm dài. Thương quá mái tóc bạc phơ với đôi mắt đầy ngấn lệ. Cô kể rằng: "Cô và thầy lấy nhau được 63 năm. Thầy bị đi tù sau ngày  mất nước vài năm." Tôi vội làm một bài toán nhỏ trong đầu rồi hỏi đùa với cô: "Vậy là thầy còn nợ cô, phải không cô?". Thật đúng là "duyên nợ"!

Bây giờ thầy đã thanh thản ra đi. Theo tôi, thầy đã đi được một quãng đường khá dài trước khi thầy rời cõi tạm để về cõi Vĩnh Hằng. Nhớ thầy, nhớ ánh mắt dịu hiền, nhớ giọng nói Huế ngọt ngào, nhớ lời huấn dạy yêu thương và sự lạc quan trong đời dù có khó khăn, bệnh hoạn. Dù nay thân xác thầy đã trở thành tro bụi, nhưng thầy vẫn còn luôn sống mãi trong tâm hồn những người ở lại.

Vĩnh biệt thầy!

Bùi Kim Sơn
12/7/2021

1 comment:

  1. Một người Thầy mà chúng em kính trọng, nể phục và thương nhớ hoài! Thầy ra đi thanh thản và bình an nha Thầy.
    Kính chúc sức khỏe Cô được vạn sự an lành.
    Bài viết của Kim Sơn thật cảm động.
    Kh. đã không thể đến gặp thầy như vợ chồng Kim Sơn được vì đường quá xa đối với sức khỏe của Kh... Lực bất tòng tâm, cũng đành!

    Trò Kh.

    ReplyDelete