Chúng tôi ba đứa HIỆP, PHÁP, và SƠN sống chung dưới một mái nhà trong bốn năm cuối Trung Học. Thời gian 4 năm không dài nhưng cũng không ngắn, đủ để chúng tôi hiểu nhau. Bạn Pháp là người ra đi đầu tiên, và bây giờ đến lượt Bạn Sơn. Trái tim tôi vẫn rưng rưng mỗi khi nhớ về khoảng thời gian quý giá đó, khi chúng tôi cùng bước vào cuộc hành trình của tình bạn đáng trân trọng.
Dù đã trôi qua 55 năm với biết bao thăng trầm, nhưng những kỷ niệm về bạn vẫn mãi trong tôi. Chúng tôi rất tương đồng về mọi thứ, tôi đã học được nhiều từ bạn trong thời gian chung sống. Bạn có nhiều tài năng, chữ viết đẹp, lại là một huynh trưởng của Hướng Đạo Sinh. Mỗi Chúa Nhật, bạn mặc bộ đồ đồng phục của Hướng đạo. Lúc đó, tôi thầm mơ ước như bạn, nhưng tôi hiểu rằng mọi thứ đều cần tập luyện và huấn luyện, không thể đạt được tự nhiên. Nhờ gần bạn, tôi đã học được những điều hữu ích mà không ngờ một ngày tôi lại sử dụng chúng. Có thể bạn tưởng tượng được không? Một căn phòng nhỏ chỉ có 2m x 1,5m, ẩm ướt và tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng và không khí nhờ một khung cửa sổ nhỏ. Tôi sống trong điều kiện khó khăn đó trong vòng 6 tháng nhờ những bài học sinh tồn mà tôi đã học từ bạn. Bạn còn chỉ cho tôi biết lá cây nào có thể ăn được khi đi lạc trong rừng. Và nhờ đó, tôi đã có thể tồn tại trong những ngày khó khăn nhất của cuộc đời.
Nhớ ngày ấy, hai đứa mỗi buổi chiều đạp xe vào rừng tìm lan. Từ đó, tôi đã phát triển đam mê với việc trồng lan cho đến bây giờ.Giờ đây, nhớ lại những năm tháng thời học sinh chung sống và làm việc thật bồi hồi. Mỗi buổi chiều rảnh rỗi, chúng tôi thường lang thang trên con đường Hùng Vương bụi mờ, nhưng thật thơ mộng. Đôi khi chúng tôi đi ngang qua rạp Thăng Long, hy vọng có vé bán đại hạ giá để vào xem. Nhờ vậy, chúng tôi đã có dịp xem những bộ phim hay như "Les Misérables" hay "A Little Sun in Cold Water" dựa trên tiểu thuyết của Fransoise Sagan. Còn những buổi chiều mưa phùn tháng 8, chúng tôi lang thang dưới cơn mưa, lãng mạn và thơ mộng. Bây giờ, khi nhìn lại với tuổi tác này, tôi không ngờ rằng mình đã có những ngày tháng đẹp như vậy.
Những ngày đẹp đó rồi cũng kết thúc, chúng tôi thi xong Tú tài và phải chia tay. Bạn không đủ điều kiện để lên Sài Gòn học, phải trở về Huế. Còn tôi thì xuống Sài Gòn để tiếp tục học Đại Học. Thời thế thay đổi, và năm 1975 đến, chúng tôi mất liên lạc. Mãi đến năm 1995, chúng tôi mới bắt đầu liên lạc lại, gần 20 năm sau đó. Tôi vui mừng khi tìm gặp bạn sau khi đi ra Huế, và thấy bạn ổn định trong cuộc sống. Tuy nhiên, tính ngang tàng bất cần đời trong bạn dường như vẫn tồn tại. Tôi thật sự thán phục.
Dù chúng ta xa nhau địa lý, tình bạn của chúng ta vẫn tồn tại mãi trong lòng tôi. Chúng ta luôn giữ liên lạc và chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và những chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Đôi khi, tôi mệt mỏi và gặp khó khăn, tôi nhìn lên bầu trời và nghĩ về những kỷ niệm của chúng tôi. Những buổi học vui nhộn, những trò chơi trên sân trường và những câu chuyện bên nhau. Bạn luôn là nguồn động lực vô hình giúp tôi vượt qua những thử thách trong cuộc sống.
Và bây giờ, khi những dòng chữ này được viết ra, tôi không thể kìm nén được nước mắt. Tin tức về sự ra đi của bạn do căn bệnh ung thư phổi đã làm tan vỡ trái tim tôi. Làm sao tôi có thể không đau đớn khi người bạn thân yêu của tôi đã ra đi? Nhưng trong niềm đau đớn ấy, tôi vẫn nhớ về tình bạn chúng ta đã xây dựng suốt những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
Bạn sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi, như một ngọn nến sáng soi đường cho tôi vượt qua những thời khắc khó khăn. Tôi sẽ tiếp tục sống và hướng về tương lai, nhưng không bao giờ quên những kỷ niệm về tình bạn của chúng ta.
Một Trương Công Minh ngạo mạn đầy chất Gingo, một Tuyết Mai chăm chỉ sôi nổi và một Ngô Sơn chững chạc, đầy chất thầy giáo đã rời xa tôi để tìm bến bờ xa lạ. Còn lại mình tôi...
Bài viết này được viết xong khi ở Huế người ta đã đặt nắm đất cuối cùng lên mộ bạn tôi. Bạn hãy yên nghỉ ở chốn bình yên nhé! Tôi không quên câu nói của bạn mỗi khi bạn tham dự Hội Ngộ. Có lẽ người đầu tiên mà bạn đến thăm là tôi và luôn nói "Nếu bà có mệnh hệ gì, hãy báo cho Sơn biết." Thế mà bạn đã ra đi sớm hơn tôi tưởng. Cuộc đời thật vô thường.
Viết xong lúc 14h00 ngày 8/7/ 2023
Huỳnh Ngọc Hiệp
Những kỷ niệm của tình bạn bè cùng lớp là một "gia tài quý báu" cho những cô cậu học trò khi đến tuổi...không còn trẻ như xưa nữa!
ReplyDeleteNgô Sơn hồi ấy trong lớp nhìn rất "đàn anh, nhớn, chững chạc", cao cao, ốm ốm và đen đen. Thôi thì bạn hãy an nghỉ nhé, Sơn ơi.