Tranh: Những Vạt Nắng Họa sĩ: Phùng Đạt |
VẠT NẮNG
Em là vạt nắng đầu Đông
Chút se sắt lạnh giữa mênh mông trời
Hàng cây lá rụng cuối đời
Trăm năm tuổi ngọc hát lời vi vu
Quàng khăn Em nhé thiên thu
Có người đứng ngóng đợi… ngu ngơ tình
Đợi Em tóc xõa lung linh
Sợi nghiêng trong gió hóa nghìn mây bay
Hồn Ta ngơ ngác như say
Em là ma mị giữa quay cuồng tình
Để Ta say đắm một mình
Dõi theo bóng nắng ngắm nhìn riêng Em
Đừng Em, đừng bước đi thêm
Đứng hoài chỗ ấy … êm đềm trong Ta
Như Thương
(Đầu Đông, cuối năm 2024)
Cảm ơn Đạt đã vẽ bức tranh & tạo cảm hứng cho Kh. làm thơ… Tranh Đạt là phải ngắm, chứ nhìn thôi thì chưa thấy được hết hồn tranh ẩn hiện một cách ma mị đâu…
ReplyDeleteCảm ơn Dzung đã post thơ của Kh. vào trang Blog để dành nha.