CÒN VẠT QUỲ VÀNG
Về đâu sông núi về đâu
Cạn giòng thác đổ từ đầu
nguồn xa
Vạt rừng, phố cũ nhạt
nhòa
Bóng em biền biệt từ
hoa lỡ làng
Tháng Ba còn vạt quỳ
vàng
Còn em ngấn cổ dịu dàng
tiểu thư
Dường như chưa kịp giã
từ
Mà sao đành đoạn em như
xa rồi
Để mùi hương tóc em trôi
Theo giòng suối cạn ta
ngồi khóc thương
Em ơi nắng đổ bụi đường
Sương khuya lạnh buốt
vô thường em đi
Còn gì một đóa trà mi
Không hương khói nhạt.
Loạn ly... Điếng lòng
Để em ở lại mênh mông
Ngất trời bụi đỏ lấp hồng
nhan em
Sầu ta chất ngất nửa
đêm
Sờ tay đá lạnh ngoài thềm
hoang vu
Em nằm mộ chí ai ru
Bốn bề lạnh ngắt thiên
thu ta buồn
Như
Thương
Bài thơ này Kh. viết cho một cô bé tên là Thùy Dung, con của ông Thiếu Tá Thơ.
ReplyDeleteNhững ai đã từng đi trên đoạn đường từ Bmt đến Phước An đều biết chuyện của gia đình này
Gia đình ấy còn sống sót hai người con: Một người con trai tên Phong và một người con gái tên Hương
Kh.