CUỒNG THƠ
Thiên hà vỡ vụn trong ta
Hay là thiên thạch, ta bà ngã nghiêng
Vẫn là em đấy dịu hiền
Mà ta
như thể nàng tiên đọa đày
Xuống trần vui với cỏ cây
Với hoa, với bướm, với mây dặm đường
Ta-Em-Sỏi-Đá vấn
vương
Ngắm vô thường của bụi sương gian trần
Ta-Em một thuở rất gần
Tạ lòng tri kỷ, có ngần ấy thôi
Phải em bụi đỏ, đá vôi
Từ nguồn cội của núi đồi thuở nao
Hay là mảnh vỡ trăng sao
Từ cung bậc của xôn xao dốc triền
Đừng phai son phấn môi viền
Cuồng thơ ta: Dẫu đã nghiêng bóng chiều
Như Thương
01/4/2014
***
SỎI ĐÁ LAO XAO
Trong cơn đau với Cuồng Thơ
Mình em trăn trở tỉnh mơ giấc nồng
Mình em trăn trở tỉnh mơ giấc nồng
Em cùng sỏi đá phiêu bồng
Kiếm tìm ảo mộng tình hồng hôm nao,
Thôi đừng... sỏi đá lao xao
Đừng vương vấn nữa ánh sao thiên hà...
Đừng nghiêng ngả cõi ta bà
Đau hồn nhung gấm, xót xa ngọc ngà...
Đừng như mảnh vỡ trăng sa
Cao nguyên gió núi đêm hoa mơ màng
Quỳ vàng bụi đỏ đa mang
Bấy nhiêu xa cách lòng tràn nhớ nhung,
Tình bay bổng cõi khôn cùng
Trời xanh ong bướm thơm lừng cánh hoa
Hương bay theo gió thiết tha
Dáng hoa Em đó, kiêu sa má hồng...
Phạm Thị Minh-Hưng.
Thứ 5 - 03/4/2014
Kiếm tìm ảo mộng tình hồng hôm nao,
Thôi đừng... sỏi đá lao xao
Đừng vương vấn nữa ánh sao thiên hà...
Đừng nghiêng ngả cõi ta bà
Đau hồn nhung gấm, xót xa ngọc ngà...
Đừng như mảnh vỡ trăng sa
Cao nguyên gió núi đêm hoa mơ màng
Quỳ vàng bụi đỏ đa mang
Bấy nhiêu xa cách lòng tràn nhớ nhung,
Tình bay bổng cõi khôn cùng
Trời xanh ong bướm thơm lừng cánh hoa
Hương bay theo gió thiết tha
Dáng hoa Em đó, kiêu sa má hồng...
Phạm Thị Minh-Hưng.
Thứ 5 - 03/4/2014
Bức hình minh họa cho bài thơ đẹp quá Dzung ơi !
ReplyDeleteTrò Kh. cám ơn cô Minh Hưng đã chia sẻ nỗi đau với em cũng như tất cả thầy cô khác và bạn bè đã lo lắng cho em...
Em rất thích khổ thơ này của cô, nhất là cụm từ ngữ "Đau hồn nhung gấm..."
"...Thôi đừng... sỏi đá lao xao
Đừng vương vấn nữa ánh sao thiên hà...
Đừng nghiêng ngả cõi ta bà
Đau hồn nhung gấm, xót xa ngọc ngà..."
Bài thơ này em làm sau khi xuất viện !!! Lạ một điều là sau mỗi lần Kh. đi chơi với bs, bs mới vừa "thả" Kh. về nhà là mình khỏe như voi, chẳng cảm thấy đau gì hết, nên cảm thấy mình rất là "ngon lành". Ừ vậy thì làm thơ...
Đến tối thì... thuốc mê tan hết... và đúng là "... đau hồn nhung gấm..."
Nhà thơ chỉ khác nhà thương chút xíu xiu hay sao ấy hả "cả làng nội ngoại yêu dấu"?!
Trò Kh.