Wednesday, October 16, 2019

Vỗ Đi Sóng Biển


VỖ ĐI SÓNG BIỂN...

Đợi ta Thơ nhé, Tình ơi
Quê hương ngụp lặn, biển khơi sóng cuồng
Lục bình bứt rễ cội nguồn
Trôi đi muôn ngả, lòng buồn xót xa
Đã dừng... lặng buổi can qua
Mà sao vẫn thấy những tà áo sô
Trắng khăn tang vạn nấm mồ
Ai người cô phụ, trẻ mồ côi cha
Vẫn người tù ngục trẻ, già
Đàn buông tiếng khóc nhạt nhòa điệu ru
Ru tình non nước nghìn thu
Núi sông gấm vóc trăng lu mái đình
Bao giờ quê mẹ yên bình
Bốn ngàn năm đã muôn nghìn đa đoan
Hỡi rừng, hỡi núi … vang vang
Vỗ đi sóng biển dặm ngàn biển Đông

Như Thương

2 comments:

  1. Cám ơn Dzung đã theo chân dòng thơ của Kh. thật gần...
    Bài thơ của người miền núi, nhưng trong lòng lại vang dậy sóng trùng dương của biển Đông...

    ReplyDelete
  2. Nhà thơ Như Thương thân mến. Ý thơ rất nặng tình người. Lời thơ rất tự nhiên, biểu lộ thành tâm. Vần thơ làm tôi xao động tâm can khi nghĩ tới nhiều người can đảm dám cất lên lời thanh nghị gửi tới nhà cầm quyền CS ở Việt Nam hiện đang bị tù đầy, hăm dọa như Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Thị Nga, Huỳnh Thục Vy và rất nhiều người khác ngay lúc này tôi không nhớ hết được để vinh danh. Đề thơ Vỗ Đi Sóng Biển hay lắm và bức hình cũng tuyệt đẹp. BDChi

    ReplyDelete