Cánh hoa Phượng ép còn đây,
Trong trang vở cũ ươm đầy nhớ thương.
Ngày xưa Phượng đỏ sân trường,
Tung bay theo gió, nắng vương bên thềm,
Một thời hoa mộng êm đềm,
Vùi trong ký ức, để quên tháng ngày.
Lo toan cuộc sống vơi đầy,
Người xưa trường cũ, mỗi ngày một xa!
Hẹn ước gì lúc chia xa?
Chỉ còn cánh Phượng ta đà trao nhau,
Ép trong vở cũ bạc màu,
Ôi, màu mực tím phai nhàu ước mơ
Dù xa, tình vẫn còn thơ,
Một thời yêu dấu, một đời còn nhau.
Dù hoa kia có phai màu,
Đừng quên em nhé, phượng hồng ngày xưa!
P.T. Minh Hưng
Trong trang vở cũ ươm đầy nhớ thương.
Ngày xưa Phượng đỏ sân trường,
Tung bay theo gió, nắng vương bên thềm,
Một thời hoa mộng êm đềm,
Vùi trong ký ức, để quên tháng ngày.
Lo toan cuộc sống vơi đầy,
Người xưa trường cũ, mỗi ngày một xa!
Hẹn ước gì lúc chia xa?
Chỉ còn cánh Phượng ta đà trao nhau,
Ép trong vở cũ bạc màu,
Ôi, màu mực tím phai nhàu ước mơ
Dù xa, tình vẫn còn thơ,
Một thời yêu dấu, một đời còn nhau.
Dù hoa kia có phai màu,
Đừng quên em nhé, phượng hồng ngày xưa!
P.T. Minh Hưng
Cám ơn cô Minh Hưng, bài thơ rất hình tượng và gợi nhớ:Trường cũ, Tình xưa, Màu Phượng đỏ...
ReplyDeleteĐặc biệt em rất ấn tượng với câu cô viết
"Dù xa, tình vẫn còn thơ,
Một thời yêu dấu, một đời còn nhau"
Đơn giản nhưng súc tích và trác tuyệt.
Kính
Em Đỗ Thế Hùng
Dung thân mến ơi,
ReplyDeleteEm nói với Hùng, thế thì... cô tặng bạn ấy câu thơ đó nhé:
Dù xa tình vẫn còn thơ,
Một thời yêu dấu, một đời còn nhau!
Bye Dzung (hihi...)
Cô Minh Hưng