Nhân ngày ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG ở TORONTO CANADA 24/9/2011 tôi cũng muốn ghi lại vài kỷ niệm ngày xưa, thuở còn vương bụi phấn!
Thuở ấy không biết sao tôi chỉ muốn làm cô giáo, rồi bốn cô em của tôi cũng vậy. Có lẽ cái nghề này dễ tìm hơn ở nơi miền cao nguyên dân số còn chưa đông, rừng núi còn hoang vu, dân trí còn kém cõi…
Nhưng vài năm sau thì đã mở mang nhiều, các giáo sư mới ra trường sư phạm đều được đổi lên vùng này, và ai đã ở đây một thời gian đều cảm thấy lưu luyến nơi đây… và như muốn mọc rễ trồng dâu nuôi tằm luôn!
Chúng tôi cũng đã ở đây 12 năm, nếu không có biến động thay đổi cuộc đời thì chắc cũng còn gắn bó nơi đây.
Đôi khi tôi tự hỏi sao hồi đó mình không làm việc gì khác, như mở quán ăn, quán chè thì đời sống sẽ khá hơn, không nghèo như đi dạy học!
Mở quán sách, nhưng thu nhập không bao nhiêu, lâu lâu kiểm tra lại sổ sách thì cứ thấy lỗ chứ không lời, Ba tôi lại hét toán lên thôi dẹp tiệm, người ta làm ăn thì càng ngày càng khá còn mình quản lý làm sao mà cứ thiếu hụt phải lấy luơng, vay mượn bù vô!
Về sau qua một nước khác, tôi quản lý tiệm ăn thì khá hơn, nghĩ lại trước kia chắc mình chọn lầm nghề!
Nhưng rồi một biến chuyển mới, tôi lại phải di cư qua một nước khác, nơi đây tôi làm đủ thứ việc, mở tiệm tạp hóa rất là phát đạt nhưng lại bị ăn cướp, sợ quá lại dẹp tiệm luôn và làm việc khác.
Cuối cùng con cái lập gia đình, có cháu tôi biến thành một OSIN không bao giờ thất nghiệp như mấy ông bà bạn tôi ngày xưa đã một thời oanh liệt quan quyền!
Thuở ấy không biết sao tôi chỉ muốn làm cô giáo, rồi bốn cô em của tôi cũng vậy. Có lẽ cái nghề này dễ tìm hơn ở nơi miền cao nguyên dân số còn chưa đông, rừng núi còn hoang vu, dân trí còn kém cõi…
Nhưng vài năm sau thì đã mở mang nhiều, các giáo sư mới ra trường sư phạm đều được đổi lên vùng này, và ai đã ở đây một thời gian đều cảm thấy lưu luyến nơi đây… và như muốn mọc rễ trồng dâu nuôi tằm luôn!
Chúng tôi cũng đã ở đây 12 năm, nếu không có biến động thay đổi cuộc đời thì chắc cũng còn gắn bó nơi đây.
Đôi khi tôi tự hỏi sao hồi đó mình không làm việc gì khác, như mở quán ăn, quán chè thì đời sống sẽ khá hơn, không nghèo như đi dạy học!
Mở quán sách, nhưng thu nhập không bao nhiêu, lâu lâu kiểm tra lại sổ sách thì cứ thấy lỗ chứ không lời, Ba tôi lại hét toán lên thôi dẹp tiệm, người ta làm ăn thì càng ngày càng khá còn mình quản lý làm sao mà cứ thiếu hụt phải lấy luơng, vay mượn bù vô!
Về sau qua một nước khác, tôi quản lý tiệm ăn thì khá hơn, nghĩ lại trước kia chắc mình chọn lầm nghề!
Nhưng rồi một biến chuyển mới, tôi lại phải di cư qua một nước khác, nơi đây tôi làm đủ thứ việc, mở tiệm tạp hóa rất là phát đạt nhưng lại bị ăn cướp, sợ quá lại dẹp tiệm luôn và làm việc khác.
Cuối cùng con cái lập gia đình, có cháu tôi biến thành một OSIN không bao giờ thất nghiệp như mấy ông bà bạn tôi ngày xưa đã một thời oanh liệt quan quyền!
Nhắc lại thời đi dạy học ở TRƯỜNG TRUNG HỌC BAN MÊ THUỘT, thật sự mà nói tôi rất yêu thương học trò, tôi là cô giáo hiền, học trò biết nên quậy lắm!
Có những nữ sinh tuy là lớp nhỏ nhưng quậy cả lớp đều ngán, mà không làm gì được, ngồi không yên, phá người này người kia, đuổi không ra, văn phòng cũng chỉ la qua loa, vì hình như con ông cháu cha gì đó nên ai cũng không muốn lôi thôi!
Trước 75, ngoài những giờ dạy học bình thường, đi về đúng giờ giấc, đôi khi cũng coi lộn thời khoá biểu, đi lộn trường, lúc trở lại thì ông HIÊU TRƯỞNG mặt lạnh như tiền đang đứng trước cửa lớp như sắp cho cô cấm túc!
Thời này tình cảm giữa cô thầy và học trò hình như có chút ngăn cách, không thân thiện lắm, hai bên đều giữ đúng vị trí của mình!
Giữa các thầy cô hình như cũng vậy, nhóm nào thân riêng nhóm đó, khoa học, văn chương, ngoại ngữ… và giáo sư sư phạm thì oai hơn các thầy cô dạy giờ…
Ban giám hiệu thì đứng riêng một cõi, chẳng ai héo lánh đến văn phòng làm gì nếu không có việc cần!
Cho đến khi đổi đời thì cũng có nhiều cái thay đổi, những ai còn ở lại trường thì như thân thiện với nhau hơn! biết chia xẻ vui buồn, nhìn nhau mà thông cảm hơn là nói!
Tôi lại được đổi qua trường Cấp 2 số 4 là trường Vinh Sơn cũ sau lưng nhà thờ.
Tình thầy trò bây giờ gần gủi thân mật hơn. Có khi cũng đóng kịch trước những cán bộ mới! Mỗi khi có dự giờ là phải dợt trước để thầy trò đối đáp ăn ý với nhau, để cô khỏi bị phê bình dạy yếu, không nêu bật được điểm chính của vấn đề, còn học trò thì phải sinh động giơ tay rầm rập để đừng bị chê là lớp học thụ động !
Bây giờ nghĩ lại, khi ngồi nói chuyện với các em ở VN ai cũng tức cười và nhắc lại sao hồi đó mình sợ quá cô hả?
Sợ thì sợ nhưng nghịch thì vẫn nghịch, giờ Văn của tôi thì êm đềm yên ổn lắm, mà không biết giờ của các giáo viên khác các em làm gì để cô cứ bị phê bình và bị điều thêm một giáo viên nam vô phụ cô chủ nhiệm!
Một lớp có 2 chủ nhiệm, nhưng vẫn bị than quậy như thường! Lớp 9C, cuối năm hình như cũng đủ điểm vô cấp 3 hết. Chỉ trừ một em, mà sau đó đã được đặc cách gia đình cách mạng cũng vô luôn, mặc dầu em này quậy phá nhất, chẳng chịu học hành gì cả! bây giờ thì em không còn nữa!
Rồi một năm sau tôi lại được đổi ra trường Cấp 2 số 2,Trường Thống Nhất (Tàu) cũ. Tôi lại gặp thêm một lớp 9C nghịch ngợm nữa! Trường này đa số con nhà giàu, chuẩn bị lên đường, nên coi trời bằng vung! vào lớp cho có lệ, học cũng giỏi, nhưng không thích học.
Các em quậy phá, thiếu đạo đức cách mạng! làm cô cũng xất bất xang bang với cán bộ hiệu trưởng. Một ông trẻ tuổi nhưng ưa nịnh nọt! Cô lại bị phê bình đồng chí không tuân kỷ luật! Thiệt là những ngày đắng cay, cơm gạo không đủ cho 5 mẹ con ăn!
Đói nó kéo dài cũng gần 7 năm, thì may quá có giấy bảo lãnh từ SENEGAL… và lên đường tạm cư ở đây cũng gần 8 năm rồi sang Canada.
Hôm nay nhớ ngày đại hội liên trường, vinh danh các thầy cô giáo cũ trước 75, tôi chợt nhớ lại có một thời mình đã làm cô giáo và ghi lại đôi dòng!
Ngàn Sau
Thứ sáu, ngày 21 tháng mười năm 2011
No comments:
Post a Comment