Tuesday, June 26, 2012

Chân Dung Của Một Người Bạn

Đà Lạt, một địa danh vốn chẳng xa lạ gì với tôi, nhưng hình như chuyến đi lần này đã cho tôi nhiều bất ngờ và đầy ấn tượng.

Lời mời của Dung cho chuyến đi Phan Thiết từ Sài Gòn đi chỉ vỏn vẹn có 5 người: cô Minh Hưng và 4 đứa học trò, Tâm, Cường, Dung và tôi!

6:30 sáng, xe khởi hành đi Phan Thiết đón 2 anh em Thạch và Ngọc Trân. Vừa ra khỏi Sài Gòn chưa bao lâu, tráng sĩ Áo Đầm đột ngột đưa ý kiến "Không đi Phan Thiết nữa mà đi Đà Lạt cho mát! ". Ui trời! Từ vùng nóng chuyển sang vùng lạnh, từ 2 ngày thành 3 ngày mới về, mà hầu như ai cũng chỉ mang theo 1 bộ đồ ngủ và khoác trên người bộ áo quần thật mỏng để đối phó với cái nóng ngày hè! Sau vài phút tính toán, mọi người đều đồng ý "Sợ gì? Chơi luôn!", quần áo thiếu thì mua

Gần trưa mới đến nhà Ngọc Trân, vợ chồng bạn đã chuẩn bị 1 bữa trưa tươm tất, thịnh soạn với gà thả vườn và hải sản thật tươi ngon

Ngọc Trân nhà ta với vóc người bé nhỏ, trông chẳng giống các đại gia, nhưng sở hữu 1 gia tài đồ sộ là 1 cửa hàng vật liệu xây dựng đầy ắp hàng hóa từ ngoài vào trong và 1 nhà kho 3 tầng: tầng trệt để hàng, 2 tầng trên làm nhà nuôi yến. Trân bảo: " Đây là kế hoạch dưỡng già của 2 vợ chồng nhà tớ, khỏi cần phiền con cái!". Trân tự tìm hiểu về cách xây dựng cùng trang thiết bị bên trong và chỉ mới 3 tháng mà chúng tôi thấy đã có hàng trăm đôi chim kéo nhau về làm tổ. Tôi cũng thầm cảm phục chí hướng và sự cần cù vượt khó của bạn. Mong cho chim yến khắp nơi tụ về đây hết, để lần sau mọi người được xơi cỗ... yến của Trân.

Nhà nuôi yến của Trân
Ổ chim yến
Bữa cơm thịnh soạn đãi các bạn
Thạch, Dung, Minh Khuê và Cô Minh Hưng
Đúng 2:00 chiều, xe rời nhà Trân trực chỉ Đà Lạt theo đường đi hồ Đại Ninh. Tôi đã từng đến Đà Lạt bằng 4 con đường, cảnh trí đường nào cũng đẹp theo từng kiểu khác nhau, mọi người đua nhau chộp lia lịa phong cảnh rừng núi với mây giăng che phủ rất thơ mộng 2 bên đường lúc chiều tà. 

Gần xẩm tối, xe mới đến thị trấn Liên Nghĩa. Theo kế hoạch, đoàn sẽ ghé thăm gia đình bạn Chu thị An. Tuy khó khăn, nhưng vợ chồng An tỏ rõ lòng hiếu khách hiếm có, cứ cố níu kéo các bạn ngủ lại và ăn 1 bữa cơm với gia đình, nhưng mọi người lại cảm thấy ái ngại cho gia cảnh của bạn nên từ chối. Ai nấy đều cảm thương và khâm phục tấm lòng của An đối với cậu con trai cả, cao lớn, đẹp trai như tài tử chẳng may bị tai nạn nằm liệt giường đã 6 năm nay. Từ 1 thanh niên ngời sáng tương lai, mới cưới vợ, đang chuẩn bị đón đứa con đầu lòng thì bị tai nạn, mê man mãi với đời sống thực vật 1 thời gian rất dài, tưởng chừng không qua khỏi. May nhờ sự chăm sóc tận tụy của cả gia đình cùng việc kiên trì tập luyện của người mẹ từng ngày, suốt ngần ấy năm, giờ cháu đã tỉnh táo nhưng ngây ngô như 1 em bé lên ba. Nhìn An chăm chỉ tập nói, tập hát cho con từng câu, từng chữ mà chúng tôi thấy ngậm ngùi thương bạn quá đỗi... Sự nghiệt ngã của số phận trùm lên 1 kiếp người mới độc ác làm sao !!! Chuyện trò với An, tôi mới biết thêm việc anh Xương - ông xã An - vì 1 cú shock sau năm 1975 đã rơi vào trạng thái của 1 người bệnh tâm thần, dù luôn được điều trị tích cực nhưng anh cũng không còn đảm nhiệm được công việc của 1 thầy Hiệu trưởng như trước. Hoàn cảnh ngặt nghèo là thế, gánh nặng oằn vai nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ở An 1 nét khổ sở, muộn phiền, không 1 lời oán than. Bạn vẫn hiên ngang vui sống, xem mọi sự vẫn nhẹ tênh! Sự tươi vui của bố mẹ và cô em gái như cũng truyền sang cho cậu thanh niên tật nguyền đáng thương; với vẻ mặt hí hửng, cậu cũng đòi các em dìu ra phòng khách ngồi chơi, để hóng chuyện với cả nhà, nhưng lực bất tòng tâm, cậu chỉ biết nhìn mọi người bằng ánh mắt ngơ ngác, ngây thơ!

An đến đón để dẫn đường đưa các bạn về nhà
Chụp hình kỷ niệm trước nhà An
Trò chuyện với gia đình An
Trò chuyện với gia đình An
Không giữ được mọi người ở lại, 2 vợ chồng tiễn các bạn ra xe, không quên chuẩn bị áo lạnh cho từng người, vợ chồng An hẹn sẽ hội ngộ với đoàn ở Đà Lạt vào sáng mai. Cả nhóm chia tay vợ chồng An mà tâm tư nghẹn đắng, trĩu nặng, ai cũng muốn đỡ đần gánh nặng cho bạn nhưng chẳng biết cách nào, số tiền ít oi mà mọi người vừa trao gởi cho cháu có thấm tháp vào đâu, nó chỉ như những hạt muối làm đậm đà thêm tình cô trò, tình bạn, chứ nó có làm nhẹ đi được chút nào suối khổ, nguồn đau của gia đình bạn ??? !!!!

Buổi sáng đầu tiên ở Đà Lạt, cả nhóm đi dạo Vườn hoa, xem tranh thêu ở Đà Lạt Sử Quán và Thung Lũng Tình Yêu để chờ vợ chồng An đến. Gần trưa 2 bạn mới đến nơi, An lại khoe vì vội vã mới ngã bầm đầu gối! Cái xui dường như vẫn chưa buông tha con người đầy kiên cường này, chiều hôm ấy, lại 1 cú ngã như Trời giáng trước cổng chùa Tàu làm sưng bầm nốt đầu gối còn lại. Tuy thế, An vẫn cố nén đau, gượng vui làm tour guide cho cả đoàn suốt đến tối. Sau bữa ăn tuyệt ngon tại 1 nhà hàng của dân tộc Lạch ở chân núi LangBiang, với những món đặc sản nướng thơm lừng, ăn với xôi cẩm và cơm lam dẻo thơm chính hiệu con nai vàng do An đặt từ hôm trước, chúng tôi lại kéo nhau đi uống cafe nghe nhạc, riêng An vì chân sưng to không đi nổi nữa, phải về khách sạn "điều trị" chấn thương.

Anh Xương và An trước cổng Ngôi nhà quái lạ
Bữa ăn ở tiệm ăn Lien Mut

Đặc sản dân tộc Lạch

Đêm ấy, tôi và An nằm cạnh nhau; giường bên cô Minh Hưng và Dung ngủ say, còn 2 đứa tôi thủ thỉ chuyện trò. Tôi nghe An kể chuyện đời mình từ khi rời trường, tôi không ngờ An lại vất vả đến thế, vừa phải thay cha mẹ làm đủ nghề kiếm sống nuôi các em, vừa lo cho gia đình nhỏ của mình, có lẽ nhờ vậy mà An giỏi giang đủ thứ. Đến gần sáng, thấy tôi thao thức, An ôm tôi, vỗ nhẹ lưng rồi hát như người mẹ ru đứa con bé bỏng. Thật ngạc nhiên, tôi không thể ngờ An lại hát hay đến thế! Giọng An nhẹ nhàng, truyền cảm, luyến láy mới điêu luyện làm sao, nên thay vì buồn ngủ, tôi lại càng dỏng tai, tỉnh trí để nghe những bài tình ca bất hủ mà An hát để... ru tôi. An vừa hát vừa kể chuyện thật vui và qua những câu chuyện kể, tôi biết thêm 1 khả năng "gỡ rối tơ lòng thòng" 1 cách rất tài tình, thiện nghệ không thua gì những chuyên gia tâm lý của An. Chưa hết đâu các bạn ạ, An còn có khả năng chế biến nhiều món ngon độc đáo tuyệt vời, mà tôi mới chỉ được thưởng thức qua "lý thuyết", nhất định chúng mình sẽ bắt An "Nói có sách, mách có chứng" trong 1 dịp nào đó không xa, các bạn nhỉ ???...

Dường như An sinh ra để cống hiến, để hy sinh, An luôn thích phục vụ người khác. Tôi thầm cảm phục ý chí, nghị lực và tài năng của bạn. Hình ảnh 1 trưởng ban trật tự dễ ghét của lớp ngày xưa dường như tan biến, nhường chỗ cho 1 tình cảm dào dạt thương yêu như tình chị em ruột thịt trong tôi. Và tôi cũng chợt hiểu vì sao 1 chàng hiệu trưởng đẹp trai, phong độ, lịch lãm, không thiếu những người đẹp vây quanh như anh Xương lại chỉ say mê đeo đuổi 1 người con gái cao nhòng, đen thui và bây giờ sau mấy mươi năm chung sống, anh vẫn một lòng với người con gái mà giờ đây đứng bên anh như 1 người khổng lồ chỉ có trong cổ tích.....

Vợ chồng An

Minh Khuê

2 comments:

  1. Rất khâm phục CHS Chu Thị An. BDChi. Cựu giáo chức THBMT 1963-1974,

    ReplyDelete
  2. Ôi! Tấm lòng của thủy chung và nhân hậu của chị An ...

    ReplyDelete