Sunday, January 13, 2013

Ám Ảnh


Tôi thầm bảo lòng mình:  đừng nhắc nữa 
Thôi  không buồn, không xa vắng,  lặng bình yên
Quên đợi chờ, quên mong nhớ,  nhẹ an nhiên

Nhưng sao hoài luyến tiếc... 
Tà áo em ngày nào xanh một màu da diết
Hồn tôi lỡ tan vào tà mây biếc....

Như nói với em: bản nhạc xưa ừ thôi đã chết 
Chẳng còn em của những ngày hồng...

Không 
Tôi vẫn mang em một thời thơ dại
... theo cuộc đời theo những đổi thay 
Mãi mãi  em còn trong tiềm thức
... trong cung đàn và khói thuốc bay

Tôi đã say em...bao ước mơ bừng dậy 
Tôi đã yêu...
Như cánh diều mơ bầu trời mùa hạ 
Như giọt mưa chờ rơi trên tượng đá

Tôi muốn làm mặt lạ 
... để làm gì hỏi lòng sao trống rỗng hoang mang
... để đón nhận nỗi buồn xâm chiếm dịu dàng

Em là em 
Em cũng không là em
 
Cớ sao hoài ám ảnh ...

Phạm Đình Đạt 

1 comment:

  1. Nhà Thơ Xứ Thượng !
    &
    Các bạn tôi ơi !

    Tôi đọc hết bài thơ Ám Ảnh và tự thốt lên rằng (dù chưa biết tác giả là ai ?:
    Ta thôi yêu "em" vì trong ta đã lỡ có em rồi...mình thích cái "chập chờn" trong thơ Đạt, cái air thơ buồn không nói, lẫn trong giọng điệu chút trách cứ khẽ nhẹ, chút hơi tiếc nuối cái tật nhút nhác của "cái thằng mình " thơ dại...hình như Du Tử Lê đã nói " Ơn em, thơ dại từ trời...", cách thể hiện ngôn từ không khoa trương hằn học, tớ rất khoái kiểu thơ này, "em nó" xa xăm trong tâm tưởng mà vô cùng gần gũi trong khoảng tim mình, chẳng thể lẫn lộn với hình dáng khác nào cả "nó riêng" của mình vậy ! cái cố quên, mà "phải nhớ" dai dẳng suốt cả thời "lặng bình yên" cho nhung nhớ, " cám ơn em đã cho ta biết thế nào là nhung nhớ khi xa cách ",cái vỗ về bằng cái nhẹ tênh..."nhẹ an nhiên" tự tại rồi không sao quên được từ cái chốn cõi bờ xa xôi...u tịch, "em nó" hiện hữu trong từng độ nhật...với những ngày thường buồn vui, em chập chờn lãng vãng trong tôi từng hơi khói thuốc lửng lờ trôi, trong đổi dời dâu-bể, trong tiệc tùng của chốn phồn hoa hay ẩn mình nơi hoang vắng cô đơn, em vô cùng hiển hiện trong tim vốn đã chai lì của người đàn ông luống đời qua những đổi thay của lẻ sống. chút khẽ khàng mà vô cùng nặng trĩu "mong cầu"
    "Tôi vẫn mang em một thời thơ dại
    ... theo cuộc đời theo những đổi thay "

    Cái thủa "...ngày nào xanh một màu da diết " để rồi chỉ còn trong tâm trí khôn cùng với năm tháng qua đi...khỏa lấp hết đoạn trường Thủa "một thời thơ dại" Tất cả...rồi cùng vào dĩ vãng ..."Hồn tôi lỡ tan vào tà mây biếc...."

    Trong khôn cùng...khoảng buồn vui nào cũng qua đi, đọng chút mỏng manh thương nhớ khi không còn thấy mặt nhau lần nữa...?

    Đành lòng : "Không" !
    cương quyết thế ! mà sao trong tim mình vẵn giằng xé "nỗi đau" dịu vợi với ngút ngàn yêu thương đằm thắm một hình bóng đã mờ xa với năm tháng nhạt nhòa...!
    Không
    Tôi vẫn mang em một thời thơ dại
    ... theo cuộc đời theo những đổi thay
    Mãi mãi em còn trong tiềm thức
    ... trong cung đàn và khói thuốc bay

    Rồi cũng yêu và chỉ yêu...xót xa, ngậm ngùi !
    Em là em
    Em cũng không là em
    Cớ sao hoài ám ảnh ...


    Letti,bmt

    ReplyDelete