Friday, February 21, 2014

Chuyện Thầy Cô Lâm và Cái Oanh

Ngược Đời!!!

Mến thăm thầy cô và các bạn,

Khi thầy Lâm vào bệnh viện để bắt đầu chương trình 3 tuần cho việc tập luyện cách đi đứng, sinh hoạt cho phù hợp với bệnh và tình trạng của thầy thì Cái Oanh thường gọi điện thoại để biết tin .

Ngày đầu, cô Lâm cho biết là "giờ thăm từ 1 giờ trưa đến 8 giờ tối".

- "Thế là Cái Oanh chịu chết rồi cô ạ, vì giờ làm việc của con bắt đầu từ 2 giờ chiều trở đi.. .thế thì nếu có việc gì con có thể tiếp tay được vào buổi sáng, cô cứ cho con biết nhé ".

Hai ngày sau cô cho biết "Bệnh viện cho thầy về vào mỗi chiều thứ Sáu và sáng thứ Hai vào trở lại"

-"Chu cha ui! Vậy là nhất thầy rồi còn gì nữa ạ!!! Được về ăn cơm Việt Nam là thần tiên rồi ạ".

Tới khoảng 12 giờ, Cái Oanh có điện thoại; thì ra thầy Lâm gọi từ bệnh viện hỏi thăm Cái Oanh. Đúng là NGƯỢC ĐỜI, bệnh nhân gọi từ bệnh viện hỏi thăm người khỏe!!! Hahahahahaha. Thầy còn nói "Vậy là cuối tuần mình cũng còn đi ăn được ....". Hahahahaha. Các bạn GANH TỊ ĐI, GANH TỊ ĐI.

Vậy mà 2 tuần trôi qua cái vèo!! Trần Dung email hỏi thăm về thầy Lâm mà Cái Oanh viết thư này đã hơn 1 tuần rồi mà chưa xong!!! Xin thầy cô và các bạn thông cảm cho nhé vì Cái Oanh đang đầu tắt mặt tối!!! Niên học đầu năm bắt đầu, lại có nhiều cái thay đổi về thư ký, thầy dạy ....nên Cái Oanh nhiều ngày không được ăn trưa nữa!

Bây giờ gửi thư này đi để đỡ đòn 1 chút rồi sẽ tạ tội với thầy cô và các bạn sau nhé.
Mến chúc thầy cô và các bạn luôn an vui.

Kính/Thân
Cái Oanh

***

Thầy Đã Về!


Thầy cô và các bạn mến,

Hôm thứ Năm vừa qua Cái Oanh vào bệnh viện thăm thầy Lâm mục đích là để thầy có người nói chuyện cho vui thôi. Vào thì thầy đang ăn trưa. Thầy miên man kể chuyện bệnh viện. Khen hết lời vì
- Chính phủ Úc nhân đạo và tiếp đãi người tị nạn quá tốt .
- Nhân viên, y tá, bác sỹ tiếp xúc với bệnh nhân lịch sự, ôn tồn hỏi han, chào đón niềm nở ...
- Không phân biệt chủng tộc, không kỳ thị.
- Ăn uống 1 ngày 5 lần .
- Có người chăm lo cho thầy từ ăn uống, tắm, đi dạo, tập đi ....hơn cả người nhà!

Họ còn cho nhân viên đến nhà xem tình trạng sống, sinh hoạt của thầy:
- Làm, chỉnh những gì cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày của thầy như chỉnh ghế ngồi để thầy đứng lên ngồi xuống được thoải mái .
- Những bậc thang, lối ra vào ....
- Sẽ có người đến giúp việc nhà và cắt cỏ, đưa đi bác sỹ ....

"Dạ thầy tiếp tục ăn đi chứ ạ ...."
"Oanh ăn với thầy đi, răng mà thầy ăn hết chừng ni ??"
"Dạ không ạ , thầy dùng tiếp đi ạ .."
"Thế rồi việc tập luyện đi đứng của thầy ra sao rồi ạ ?"
-" Bây giờ thầy dùng cái gậy có 4 chân, thầy mang 1 cái khung bằng plastic ở chân trái để nó giữ thăng bằng với chân phải, còn tay trái thì đeo lên vai bằng miếng vải để giữ thăng bằng với tay bên phại Nhờ vậy mà tránh được chuyện hay bị té ".

Cái Oanh thấy đúng là nhà nghề, họ nghiên cứu  và thiết kế riêng cho phù hợp với từng bệnh nhân .

"Ngày mai thầy về nhà rồi ."
Thầy nói:"Thầy vẫn nói là thầy mang ơn nước Úc nhiều lắm"
-"Dạ, con thấy mình quá may mắn ạ ."

...."Oh, thầy ơi, con phải chạy rồi . Con xin phép thầy nhé"
-"Phải lo ghé ở đâu mà ăn chứ không là dạy đến tối thì đói ...."
..."Oh mà con xin chụp thầy 1 tấm hình với chiếc gậy mới nhe thầy '
Thầy cười. Thế là Cái Oanh lấy cái Iphone ra nháy liền.

Rồi thầy đứng lên chống gậy đi "biểu diễn", đưa Cái Oanh ra tận thang máy . Hihihi

Xin gửi đến thầy cô và các bạn hình nóng nhưng không phỏng tay.
Mến chúc thầy cô và các bạn 1 cuối tuần thiệc dzui!

Cái Oanh





No comments:

Post a Comment