Em Hoàng
Hạc Bay...
Đem thơ lên
núi đợi trăng
Mới hay
trăng đã buồn giăng cõi lòng
Đi về lại tiếc dòng
sông
Tiếc xưa nguyệt bạch
áo hồng với em
Tiếc ta say với thân
mềm
Hương bay đọng lại
hóa đêm thơm lừng
Tiếc em bóng nguyệt
nửa chừng
Uống trăng, uống cả
ngập ngừng môi nhau
Làm sao quên được
ngàn sau
Yêu em từ thuở môi
cau với trầu
Trăng ơi đừng có bạc
đầu
Dẫu trăm năm đã thề
câu êm đềm
Thôi ta xuống núi đợi
em
Đợi thung lũng cũ đợi
xem lá vàng
Đợi em trăng núi võ
vàng
Đợi em áo mới… em
hoàng hạc bay
Ta ru em giữa trời
mây
Giữa trăng, giữa núi,
vòng tay ân tình
Như Thương
Mình thích cái này… hay quá. ”Em Hoàng Hạc Bay…”
Gã liêu trai buồn đời hứng tình đem
đàn lên núi hát, cũng là lẽ thường của tao nhân mặc khách đa vương sầu cảm,
nhìn trăng mà lòng rộn khúc buồn thương, rũ nhớ từ cái chút ngỡ ngàng đa đoan của
bầu rượu, túi thơ lẩn thẩn… ngẩn ngơ, sự lai sinh truyền kiếp của gã cuồng si đã
lỡ trải hồn cùng trăng xưa, nguyệt cũ rốt cũng… để lủi thủi đem về mớ tương tư "chút" mây
trời cho men say… cho ân tình sóng dậy cho thỏa hồn phiêu bạt. Trong tứ thơ mình
bắt gặp cái vòng luẩn quẩn muôn đời…thẩn...thơ…tưởng…gặp…say…nhớ…tiếc… đợi…chờ… ngẩn...ngơ“
thẩn thơ… thơ túi rót đầy
tưởng… rằng đã gặp chút nầy có hay…
gặp… chi thêm khúc đọa đày
say… men mấy chén nhắn trăng ngót lời
nhớ… em Hoàng Hạc nhớ em
tiếc… thôi cũng đượm bóng tà huy xưa
đợi... nhau vào chốn ủ nhầu
chờ… thêm tình vẫn úa màu thời gian
“ngẩn ngơ” tình vẫn, ngẫn hơ tình sầu
Một khúc hát thân quen dường như hôm
nào của Trịnh Công Sơn cứ ngân nga lót đường cho bước chân phiêu linh của lãng nhân vào chốn
“dùng dằng” nhớ thương…. “Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về, nhớ chân giang
hồ… ôi phù du!...” ru mình trong chốn nhân sinh ta bà, gã si tình vướng bận
chút “tiếc xưa nguyệt bạch” như giằng xé, như tự chuốt vào mình cái cô đơn khắc
khoải, hầu ngõ được nếm mùi ngọt đắng trần gian, gã liêu trai vướng vẽ cái mùi
vị nhớ thương để tận hưởng khúc ghê thường nơi thượng giới rồi đem về mà tiếc
nhớ cung hằng vội tan…
... Cho đêm về du mộng trăng xưa
nguyệt cũ “áo hồng với em”…!
“Đi về lại tiếc dòng
sông
Tiếc xưa nguyệt bạch
áo hồng với em
Tiếc ta say với thân
mềm
Hương bay đọng lại
hóa đêm thơm lừng
Tiếc em bóng nguyệt
nửa chừng
Uống trăng, uống cả
ngập ngừng môi nhau”
Gặp nhau “cảm”
rồi mà đắm đuối bên nhau như từ kiếp trước đến ngàn sau "bạc đầu" cũng như là lẽ tự nhiên
“đất trời” sẵn có, như được sống mãi hoài, tận hưởng muôn đời cho nhau… Nhưng hỡi
chăng Thơ Như Thương cũng muôn đời nói đến muôn đời nỗi “hạnh phúc” không hề có
đoạn kết… ”Buồn Chăng”?
"Làm sao quên được
ngàn sau
Yêu em từ thuở môi
cau với trầu"
Hạnh ngộ để xót xa cho nỗi đau “tiếc nhớ” cho nhau khôn cùng lòng nhau, tư
tương khấp khỏm muôn trùng đợi nhau, chờ thương trong câm lặng giữa muôn trùng
trong cõi ba sinh…
Tiếc để tiếc – Đợi để đợi, chờ cứ, chờ đợi đến nhập hết tất cả phủ phàng im lặng
trong quãng đời nhau chăng?
"Thôi ta xuống núi đợi
em
Đợi thung lũng cũ đợi
xem lá vàng
Đợi em trăng núi võ
vàng
Đợi em áo mới… em
hoàng hạc bay"
Kết thúc hạnh ngộ là hạnh phúc không đoạn kết trong nhớ thương khôn cùng nhớ thương! Dành cho lời ru an ủi vỗ về, tìm về môi nhau… cho “trăng”, cho “núi”, cho “vòng tay ân”…!
"Ta ru em giữa trời
mây
Giữa trăng, giữa núi,
vòng tay ân tình"
Khúc hát dạo ấy làm chàng si tình
chồn chân gối lả cũng lả lơi thâu đêm tàn yến tiệc… men say lã đã cho cùng cạn đêm
sương nhã nhạc… mẩn mê để đêm về một mình “soi” đời mình mà tiếc, ngắm đời mình
mà đau... nhớ dòng sông đã trôi qua đời mình, ý thơ càng chuốc thêm cơn say mà tiếc… nhìn
bóng chân soi thác đổ, hễ say tình với thân mềm nguyệt cạn, đọng lại chút hương
duyên phảng phất nơi xiêm áo để rồi về mà ốm bệnh nhớ thương… có tiếc nhớ “đêm
thơm” lừng lửa nồng cay, uống cho cạn môi nhau, uống cho trăng tình đổ bến,
uống cho yêu đương nghiêng ngả, uống hết men say ngập tình qua nỗi nhớ, rằng tiếc
chưa cho đóa xuân thì nửa chừng, dẫu cũng phôi pha…
Sự đời gặp để mà thương. Về! Về đâu?… mà để
nhớ, cảm tiếc cái cố quên mà không đặng… dùng dằng nhớ thương. Thôi! âu cũng sự
đời. Đời cứ chờ, cứ đợi cho tương tư nhung nhớ dẫu kiếp đời đã qua... Đợi chờ
cũng là lẽ sống… thường là!
Tiếc nhau đá núi cũng buồn.
Tiếc nhau gan ruột chín cuồng vấn
vương!
Đợi để thấp thỏm bóng hình… Dẫu
chờ, dẫu đợi âu cũng nhân tình xót đau, dẫu chờ khuy bấm “áo hồng với em”. Đợi em
cho lòng mình san lấp núi đá. Đợi em cho thân xác "võ vàng" đợi nhau, chờ em cho thung lũng đầy vơi “lá vàng”. Dẫu một
chút hương đời “đọng lại” cũng thơm lừng đời nhau!
Tiếc em một chút, cho Hoàng Hạc
Bay…!
Tiếc nhau trăm bận, cũng hờn trăm năm?
Tiếc nhau trăm bận, cũng hờn trăm năm?
Thơ Như Thương giàu nhạc cảm, ý
thơ mới có khi “là lạ”, nhiều cung điệu , cảm xúc của tâm tình dâng hiến khá
táo bạo mà không có gì phải trách cứ được, bởi lẽ cái tình đơn phương quá diệu
vợi, tự tâm dâng hiến cũng không hề vẽ sự gì ân hận của từng “nỗi tình” đã
qua… thanh thoát đến độ ngỡ ngàng, cách biểu cảm ý thơ Như Thương giàu ngôn
ngữ… lạ lẫm, chút quen thuộc, chất nồng nàn lan tỏa từng ý thật kiêu sa... đài
các, từng lời từng ý trau chuốt của tâm tình dâng hiến mà không hề toan tính
hơn thiệt, lời thơ không van nài, xin xỏ mà cứ mặn nồng đắm say yêu thương… dẫu
có nhung nhớ cũng không oa nịnh dù có thua thiệt chăng nữa… Thật bẽ bàng! Đọc
Thơ Như Thương như nghe xong một khúc nhạc buồn! Tuy buồn mà đẹp…!
Thật Quí Hóa là vậy! Đọc Thơ Như
Thương bài nào xong mình cũng còn đọng lại chút lãng đãng ru hồn “tình người”
vào “cõi tình” ấp ủ nhớ mong!
Nhưng cũng mong rằng Thơ Như
Thương thêm một chút gì “phá cách” càng thêm sảng khoái hơn cái đều đều cho nhịp
điệu lục bát, mình e sợ “lối mòn”. Ai khác thì mình chưa biết còn riêng mình
xin mạo muội... Thơ Như Thương đột phá… ”rock” thay đổi một chút diện mạo <một chút thôi>
cũng đủ vỗ tay reo cho đêm Nhạc Hội Lục Bát đã quá quen cũ chăng, xin lỗi Nhà
Thơ Như Thương (Nữ Hoàng Lục Bát) với lời đề nghị vụng về quê mùa này nhé!
Chỉ tiếc một điều ở bài “Em Hoàng
Hạc Bay” của Như Thương chữ “tiếc” được lặp đi lặp lại tới 4 lượt nghe sao “xót
xa” quá đổi, khác với những lần thơ trước đây, cái tiếc chỉ thoảng qua chứ
không nhấn nhá đến độ… tội nghiệp quá! “Tiếc” vì cũng chưa giải tỏa được điều
gì cũng đáng tiếc chứ nhỉ?
Bài thơ Em Hoàng Hạc Bay của Như
Thương làm mình nao lòng với vòng luẩn quẩn, thẩn thơ rồi tưởng… gặp rồi say,
say rồi nhớ, tiếc rồi tiếc, đợi rồi chờ… kết lại: “ngẩn ngơ” thần thơ…tưởng…gặp…say…nhớ…tiếc… đợi…chờ…“ngẩn
ngơ” tình buồn… Vòng nhân sinh nghiệt ngã thế đó. Vòng Nguyệt Quế có cần thiết chăng
để “thanh tẩy” dành cho gã tình si lãng tử hôm nào vẫn cứ mãi trôi theo dòng đời
u uẩn với mớ tình si truyền kiếp, chưa thôi hề day dứt ngõ mong chờ tình duyên của
gã lãng tử dừng chân nơi vườn xưa u tịch! Ta "ru em" hay ru ta? "Ta ru em giữa trời mây"... hay Ru đới ứ trôi… để ngỡ, để mong mình còn
gặp lại cố nhân… cho bớt đời hiu quạnh!
letti
P/S : Xin lỗi Nhà Thơ Như Thương! cùng Các bạn mình!
Rằng đây, mình không cố ý “bình” hay “loạn” gì sất, chẳng qua vì cũng hơi buồn buồn cho đêm không ngủ được và cũng vì thích cái tựa đề “Em Hoàng Hạc Bay” viết đọc vui thôi, mong tất cả niệm tình không trách mắng! hị hị.
Cần mong các bạn an vui, mạnh
khỏe!
Rứa đo rứa đo !
No comments:
Post a Comment