RỦ
THƠ BIỆT XỨ
Phải chi trời đất là nhà
Phải chi trời đất là nhà
Gối đầu trên vách cỏ
hoa bốn bề
Để ôm hết cả đam mê
Khắc thơ lên đá nguyền
thề yêu Em
Tìm chi trăng đổ bên
rèm
Mà phai vóc ngọc nửa
đêm với tình
Tìm chi một góc lặng
thinh
Giang hồ ngủ trọ trăm
nghìn nỗi vui
Khách ư...thoáng chút
ngậm ngùi
Tình ư, chăn chiếu đã
vùi ngọc hoa
Thơ em lạc vận thôi mà
Cũng như trăng khuyết,
trăng tà mệnh chung
Khóc đi Em- giọt vô
cùng
Buốt lòng vần điệu
trùng trùng đắng cay
Rủ Thơ biệt xứ chốn này
Rong chơi trở lại những
ngày đi hoang
Như
Thương
***
Hương Chiều diễn ngâm
No comments:
Post a Comment