Cơn mưa bỗng đến chiều nay,
Mây buồn u ám, nắng vàng tìm đâu,
Gió về, thổi buốt, lòng đau,
Lạnh lùng, quạnh vắng, ngút sầu, xót xa,
Gió sầm sập thổi, can qua,
Mưa rơi, rơi mãi, Người ra đi rồi !
Trút bao thương nhớ khôn nguôi,
Mưa rơi, đành đoạn, sao thôi bẽ bàng!
Người đi đường vắng thênh thang,
Mưa rơi, chất ngất muôn vàn dấu yêu.
Tìm đâu ấm, Chút Nắng Chiều,
Tìm đâu, đâu nữa, phiêu diêu mây trời!
Mưa rơi, lá rụng tơi bời,
Tìm đâu bóng dáng thưở nào, vời xa!
Mưa nghiêng, bóng ngả, chiều tà,
Phù du, Quán trọ, đã qua đời người!
***
Mưa ngừng đi nhé, mưa ơi,
Tan đi mây xám, rạng ngời trời cao,
Đời người, gió thoảng, chiêm bao,
Dòng sông số kiếp đi vào Cõi Mơ!
PtMH
Cám ơn cô Minh Hưng về bài thơ hay này.
ReplyDeleteEm Đỗ Thế Hùng