Saturday, December 17, 2011

Mực tím học trò…


       (Nhớ về quê ngoại xa xưa, nơi có quá nhiều khốn khổ,           
          và quá nhiều mất mát, đau thương…)

Ôi! Nhớ làm sao tuổi học trò
Tím màu mực tím - tuổi ngây thơ -
Trên tay, trên mũi, trên thân áo…
Mẹ mắng hoài nhưng chẳng nhớ cho!

Chữ viết muôn năm chẳng thẳng hàng,
Như đôi chân sáo nhảy tung tăng.
Bạn bè mấy đứa cùng lem luốc,
Vết mực trôi dài theo tháng năm.

Sách vở quăn queo, đầy dấu tay,
Nét ngang, đường dọc… núi sông dài.
Đây xanh, kia đỏ, trăm màu sắc
Chỗ tím, nơi vàng… lắm vẻ thay!

Lằn roi bố đánh còn in vết:
Bỏ học, vù ra tắm bến sông!
Tối mịt, tối mờ còn giởn nước,
Đêm về vời vợi một dòng trăng…

Mạ kêu đi học mang theo nón
Mười bữa, quên đem hết chín rồi!
Dang nắng, dầm mưa, ngày tháng rộng
Một ngày qua, lại một ngày vui!

… Trời thu nước lũ vô thăm lớp:
Bàn ghế trôi, trôi cả mái nhà.
Thầy dẫn học trò đi chạy lụt
Sân chùa tam cấp cũng ê a!

Xuân đến nắng thơm mùi hoa lá,
Ve kêu ra rả gọi trưa về.
Mấy trò lỏm bỏm ôn vần cũ,
Vừa học, vừa chơi cũng tới hè!

Sách vở bụi mờ trên gác nhỏ,
Rong chơi nắng hạ rợp đồng xanh.
Chim kêu thơm lựng mùi cây trái,
Sen nở hồ soi dáng nguyệt rằm.

Nhớ ơi màu mực ngày xưa tím,
Năm tháng trôi, trôi mãi một dòng.
Nẻo ấy thời gian vời vợi quá,
Tím trời Quảng Trị, tím mênh mông!

                                       S.A Hè 2005 
                                       Nguyễn Thủy Nam

No comments:

Post a Comment