Saturday, December 31, 2011

Xuân Thắm Tươi...


 
Kìa đóa hoa cười, đón gió Xuân,
Nhẹ bay bay, tà áo giai nhân,
Rạng ngời trong nắng, khoe hương sắc,
Lòng vui chan chứa, tiếng chuông ngân.
*
Nàng Xuân Tuyệt Sắc sẽ qua đây,
Gieo rắc ngàn hoa, mạch sống đầy,
Cành biếc, lá xanh, mơn mởn nụ,
Tình Xuân ngây ngất, thoáng men say.
*
Chợ Hoa bầy bán, rộn ràng vui,
Muôn màu sắc thắm, lá xanh tươi,
Nắng Xuân ấm áp, tô ngày mới,
Bừng lên sức sống, Xuân nơi nơi...
*
Đây những cành Mai ,Cúc rực vàng,
Bên màu hồng nhạt, nụ Đào Phai,
Ô kìa, Lan tỏa hương thơm ngát,
Xanh, vàng, đỏ, tím, thắm lòng Ai!
*
Trời trong gió nhẹ, lá đong đưa,
Hoa ngát hương tình, thỏa ước mơ,
Thanh tân thiếu nữ khoe mầu áo,
Em nhỏ vui mừng: “... Tết đến chưa…?.”

PtMinh-Hung

Wednesday, December 28, 2011

Vùng Đất Phú Yên

Cùng Thầy Cô và các bạn,


Minh Khuê vừa đi thăm vùng đất Phú Yên, ghé thăm Cô Hảo và xem Phú Yên có đúng như những gì Thầy Phước và Cô nói về quê hương mình không? Thầy, Cô luôn bảo: “Bộ em hết chỗ để đi rồi sao? Phú Yên chẳng có gì để xem đâu, thời tiết thì khắc nghiệt, đi thăm người quen thì được, chứ đi du lịch Phú Yên thì có lẽ người đó không bình thường!”. Dường như để minh oan cho mình và cũng để chiêu đãi những con người đã có nhiệt tâm đến thăm nơi đây, đất và người Phú Yên đã không nỡ phụ lòng họ, tất cả 42 du khách trong chuyến đi đều thấy thỏa mãn trong suốt hành trình 3 ngày 3 đêm vừa qua. Có lẽ Trời cũng cảm động nên cũng thôi mưa và bớt lạnh để khách phương xa có thể dạo phố trong đêm Noel chỉ với một áo khoác mỏng manh. Đặc sản của Phú Yên có lẽ là gió, gió thổi tư bề, đem cái lạnh thấm vào thịt da với một cảm giác gai gai nhưng dễ chịu.

Minh Khuê và Cô Hảo
 
Từ Sài Gòn ra, xa xa trên đất Khánh Hòa đã thấy núi Đá Bia cao vút trong mây như lời mời chào du khách đến với Phú Yên. Đây là một vùng đất ven biển thuộc Nam Trung phần, Bắc giáp Tỉnh Bình Định, Nam giáp với Nha Trang, Tây giáp Darlac, Đông hướng ra biển, trải dài từ đèo Cù Mông ở phía Bắc đến đèo Cả ở phía Nam, mảnh đất Phú Yên như lọt thỏm giữa ba bề đều là núi, có nhiều dãy núi nhô ra biển hình thành nên nhiều vịnh, eo, đầm, phá, làm say lòng du khách bởi nhiều thắng cảnh nổi tiếng như Vịnh Xuân Đài ở Sông Cầu, đầm Ô Loan từ trên đèo Quán Cau nhìn xuống, trông như con phượng hoàng xòe cánh, rất giàu sản vật: cá ngừ đại dương, tôm, mực, sứa, cua, sò huyết.v v..; Hải đăng Mũi Điện ở bãi biển Đại Lãnh- cực Đông tổ quốc, nơi đón ánh bình minh đầu tiên của nước ta.

Đần Ô Loan

Em Qua

     Khi xưa tóc buộc đuôi gà
Em qua nhí nhảnh điệu đà dễ ưa
     Ngó em từ buổi hè trưa
Lòng tôi mát rượi cơn mưa đầu mùa
     Thầm mong guốc gõ nhịp mau
Ngõ vàng hoa rụng ngó nhau thẹn thùng
     Hồn nhiên vạt nắng theo cùng
Đường thơm áo trắng bay vương ráng chiều
     Nghe hồn cây cỏ tự tình
Nghe tim thương nhớ khắc hình bóng ai
     Cái ngày tóc chớm ngang vai
Em qua giông bão canh dài đời tôi
     Em qua không một hẹn lời
Chào nhau mất hút cuối trời mây xa
     Tôi còn mộng tưởng thiết tha
Bên trời hiu hắt nhạt nhòa bóng em.

Hồng A                                      

Tuesday, December 27, 2011

Thầy Khánh Thăm Y Long Bị Tai Nạn

Mến gởi quý thầy cô và các em lớp 74,
Thầy đã trở về Mỹ bình yên một tuần nay nhưng bây giờ mới viết vài dòng cho thầy cô và các em vì thầy chưa trở lại nếp sống bình thường sau một tháng lên non, ra biển khi đi ra Bắc, Trung, về quê ngoại và họp mặt liên tục với học trò, bạn bè, đi thăm người thân…, mệt ơi là mệt, nhưng rất vui.
Thầy không thể nào nói lên hết niềm vui và lời cám ơn các em đã hết lòng đón tiếp, thăm nom và tạo đủ mọi phương tiện cho thầy trong thời gian một tháng thầy về thăm quê hương. Một số em còn gởi quà cho thầy nữa. Con heo bằng sành có chữ ký của các em là một kỷ niệm rất quý mà thầy luôn luôn để trước mặt, trên bàn viết của thầy. Thầy không thể nào kể hết tên các em và thầy cô đã mang đến cho thầy những niềm vui kể trên. Nhưng những hình ảnh mà thầy gởi cho thầy cô và các em xem sẽ nói lên điều này.
Ảnh đầu tiên mà thầy gởi là ảnh thầy và vài bạn đi thăm Y Long bị tai nạn xe như là lời chúc em sớm phục hồi lại sức khỏe như trước, đem lại niềm vui cho gia đình và bạn bè.


Y Long, Thầy Khánh, Thanh Hương, vợ Y Long

Y Long, Thầy Khánh, Quang Tâm, Thanh Hương, Tuyết Mai
Mến chúc thầy cô, các em cùng gia đình một lễ Giáng Sinh vui vẻ và một Năm Mới tràn đầy hạnh phúc.

Thầy Khánh

Thôi Em...

Ngày tàn, bóng xế rồi em
Chiều nghiêng vào tối, nhá nhem như lòng
Sông nào chỉ một dòng trong?
Biển nào phẳng lặng thong dong mái chèo?
Nhọc nhằn ngược dốc cheo leo
Vẫn nghe trong gió lá reo rì rào
Đêm đen vẫn lấp lánh sao
Thôi em, đời dẫu lao đao cứ cười
Nắng chiều dần tắt sau đồi
Sao em còn mải ngược xuôi bồn chồn
Thôi em, thêm dại bớt khôn
Lặng lòng ngắm ánh hoàng hôn, tiễn ngày
Tháng năm còn mấy vốc tay
Tìm vui với bạn, tìm say với tình
Kìa em, một cụm lục bình
Điềm nhiên mặc sóng vô tình xa đưa
Thôi em, buồn bỏ lại bờ

Thuyền thơ một lá hững hờ trôi xuôi... 

Thanh Hương

Sunday, December 25, 2011

Tóm Tắt Về Thơ Thất Ngôn

Cái Oanh thân mến,

Thơ thất ngôn, đúng như em nói: mỗi câu thơ có 7 chữ. Có 4 loại thơ thất ngôn (theo luật đời Hán - Đường bên Tàu):
1)   Mỗi câu thơ 7 chữ. Bài thơ chỉ có tối đa 4 câu là hết. Loại này gọi là thất ngôn tứ tuyệt.
2)   Loại mỗi câu thơ có 7 chữ, mỗi đoạn thơ có 4 câu, dài bao nhiêu đoạn cũng được. Loại này cũng gọi là thơ thất ngôn. Mặc dù bài thơ có thể có nhiều đoạn thơ, chứ không chấm dứt ở 4 câu (ví dụ như những bài thơ của thầy vừa gửi cho cái Oanh)
3)   Mỗi câu thơ có 7 chữ. Bài thơ có 8 câu là hết. Loại này gọi là thất ngôn bát cú hay còn có tên là thơ Đường Luật. Vì được thông dụng nhiều nhất trong đời nhà Đường bên Tàu (ví dụ bài thơ Qua Đèo Ngang, Thăng Long Thành hoài cổ của Bà Huyện Thanh Quan...)
4)   Mỗi câu thơ có 7 chữ, không chia đoạn thơ 4 câu mà liền lạc thành một bài duy nhất có thể dài đến hàng chục, hàng trăm câu thơ liền nhau, chỉ có 1 vần độc nhất. Loại nầy gọi là thơ thất ngôn trường thiên hay còn gọi vắn tắt là "Hành" ví dụ Bài Hành Phương Nam của Nguyễn Bính, hay bài thơ Xuân Vẫn Tha Hương cũng của Nguyễn Bính...
 
Cái Oanh có thể tập làm thơ như em Hòa... Lâu ngày thì sẽ có tiến bộ trong lúc biểu tình đạt ý bằng vần điệu thi ca... Tuy nhiên, chỉ cần nhớ một điều: các loại thơ như thất ngôn, lục bát, song thất lục bát, thơ mới, hoặc thơ ngũ ngôn (mỗi câu thơ có 5 chữ như mấy bài Biển, Mưa hẹn, Đêm say nằm ở Chi Lăng... của thầy) bắt buộc phải tuân theo sự ràng buộc chặt chẽ của vần điệu, bằng trắc, niêm luật, đối xứng (đối chỉ áp dụng cho thơ thất ngôn bát cú)


Thầy còn có những bài phỏng vấn về Văn học thi ca của Đài phát thanh 2VNR, do Nam Dao thực hiện, và Đài Tiếng nước Tôi Úc Châu... theo nhiều đề tài khác nhau, trong đó có phần diễn ngâm của thầy... Tháng sau (01/2012) thầy sẽ chuyển đến Các em, post lên Blog để các em ThBmt 74... cùng thưởng thức.


Thân chúc Cái Oanh & g/đ nhiều an lành, hạnh phúc và may mắn.

Thầy,
Nguyễn Giõng, S.A.

Saturday, December 24, 2011

Không Đề

Tấm lòng nhân ái cũng phôi pha 
Trong chốn lợi danh, dạ xấu xa
Bao thu dằng dặc non sông đó
Giữa một đời câm nỗi xót xa.

Sắc trời hương đất cũng lưa thưa
Tan hoang cội rễ tận nghìn xưa
Dửng dưng bao vạn đời khốn khổ
Ráo hoảnh phường buôn nhếch mép cười.
  
Thế sự phù trầm cơn sóng dữ
Cuốn phăng rực rỡ thuở xưa nào
Tương lai lớp trẻ hoang mang bước
Tiền đồ canh cánh vận nước non.

Người – lá lìa cành nát tả tơi
Buồn tủi trăm năm một kiếp người
Mắt khép mi sầu khô lệ ứa
Ngậm ngùi tôi với bóng tôi thôi.
  
Hồng A

Mừng Chúa Giáng Sinh



Chúc thầy cô bạn bè vui.
Chúa giáng sinh, mọi người vui quá chừng.
Bà con nội ngoại quá vui.
Thi đua nhau chúc: khỏe - vui - an lành.
Đèn thông trang trí đã đành,
Lại thêm hang đá làm thành một đường,
Chen nhau thưởng ngoạn cho tường,
Bình An giáo xứ mọi người tham quan. 

TCHOA

Họa bài "No Chistmas White"



Đúng là người nước ngoài,
Nói gì... hơi... lai lai...
Mình nghe sao hay wa,
Thank you và bai... bye...
Suối Kiết ơi,... có sai,
You đừng cười tội I
Chúc Giáng Sinh lai rai
Đùa vui cùng con cháu,
Thôi nha,... bye!!!, lần hai...
  
PTMH


Lời cám ơn của Cô Suối Kiết

Gởi lời cám ơn cô Minh Hưng 
Có người đáp ứng thật rất mừng! 
Cuối năm vui vẻ là tốt nhất 
Hãy cứ cười to, chớ có dừng! 
(cười hoài cho trẻ mãi không già!)


 

No Christmas White



Năm nay chẳng có Christmas White 
Xe cộ bình yên khỏi slide 
Thế giới tưng bừng chào đón Christ 
Canada không tốn muối nên fine 
Người người rủng rỉnh tha hồ shop 
Lấp lánh nhà ta ngủ sắc lights 
Thời tiết năm nay tương đối good 
Chào mừng Thiên Chúa xuống for life!


NSK


MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR

Thursday, December 22, 2011

Gặp Gỡ Thầy Cô Cao Bính

Kính thưa quí Thầy Cô,
Cùng các bạn thân mến,
Lời đầu thư, em kính lời thăm hỏi sức khỏe đến quí Thầy Cô, và Đặng Thanh cũng mong các bạn luôn vui khỏe nha! Đến đây chắc Thầy Khánh lại nói: “Gia Đình 74 tìm thêm một trẻ lạc.” Vâng,  em đã đi lạc mãi. Và thật cám ơn TBT Trần Dung đã giúp chỉ đường cho em  về với GĐ, nhân chuyến ghé thăm San Jose, California của Thầy Cô Cao Bính. Cho em cám ơn Thầy và Cô, và cũng cho em tạ lỗi vì đã gửi bài viết này quá chậm. Kính mong các Thầy Cô và các bạn thông cảm, vì mới đi lạc ra, nên còn lạ lắm và chậm chạp. Thêm phần Thanh rất dở về Computer, đang mổ cò đó. Viết xong nhờ TBT chỉnh sửa, thêm dấu giúp Thanh, chứ không thì hiểu lầm, tai hại lắm.
Chiều Chủ Nhật 4 tháng 12, Trần Dung gọi cho Thanh: “Thanh ơi, chiều mai  tụi mình gặp Thầy Cô Cao Bính nha, nhờ Thanh gọi thêm vài bạn nữa…” Nghe xong, Thanh thật vui và quá bất ngờ, tính ra đã 40 năm rồi, kể từ ngày còn là học trò 8A2…
Không biết đến lớp 9/4 Thầy có còn dạy tụi mình môn Sử Địa nữa không, cái này thì Thanh quên rồi, các bạn nhớ nhắc cho Thanh với, hôm gặp Thầy vui quá nên quên hết.
Sau đó Thanh gọi ngay cho Cam và Kim Chung. Hai bạn rất vui và mong gặp Thầy, song giờ chót đã không có dịp gặp Thầy Cô vì lý do ngoài ý muốn. Hai bạn nhờ em chuyển lời thăm hỏi đến Thầy Cô, có lẽ vui quá em quên mất, mong Thầy Cô và hai bạn thông cảm.
Chiều thứ hai, khoảng hơn 6 giờ, Trần Dung và Thanh lên đường đến gặp Thầy. Vào Đông nên Ông Mặt Trời đi ngủ sớm lắm, và tiết trời thật lạnh. Có lẽ vì vậy nên Dung rủ con gái của Thah đi luôn cho thêm phần ấm áp. Trên xe hai đứa mãi nói chuyện trò, thành thử đi lộn đường một chút. Thêm phần trúng giờ tan sở, kẹt xe, và cộng thêm một tai nạn giao thông, xe chạy chậm như rùa. Sợ Thầy lo, Dung nói Thanh gọi để Thầy yên tâm vì đã bị trễ, nhưng Thầy trấn an: “Không sao đâu”. Giọng Thầy ôn tồn làm sao!


Dung, Thầy Bính, con gái Thanh, Cô Bính, Thanh
Cuối cùng rồi Thầy Trò cũng gặp nhau, đi cùng Thầy Cô có thêm cậu con trai lớn tên Phong. Thầy không thay đổi nhiều, trông vẫn rắn rỏi, khỏe mạnh, tụi em mừng lắm. Cô cũng vậy, nụ cười thật tươi và đôn hậu. Nhờ diễn đàn 74, em đã có dịp thấy hình ảnh Thầy và Cô, do vậy, tuy lần đầu gặp lại Thầy Cô sau 40 năm, em thấy quen quen thế nào ấy!


Dung, Thầy Bính, Phong, Cô Bính, Thanh
Khung cảnh êm ả của quán ăn thích hợp cho buổi tối trùng phùng bất ngờ này Thầy nhỉ? Thầy trò ôn lại chuyện xưa, câu này tiếp câu nọ. Thanh nhắc: “Em nhớ hồi đó Thầy hay cho bạn Thanh Xuân đọc lại sau mỗi câu mà Thầy đọc bài cho các em chép”. Thầy dí dỏm đùa: “Đúng rồi, chứ Thầy đọc giọng Huế mấy đứa đâu có hiểu”. Thế là tất cả lại cười vang. Và Thầy còn thêm nữa: “Tui đã đi tiên phong về quần Jean và mũ rộng vành đấy chứ”. Hồi xưa đi dạy, Thầy thích trang phục này. Thanh rất thích hai chữ “lãng tử” mà có lần Thanh đọc được trong bài viết về Thầy của Đỗ Thế Hùng.
Thầy Cô cũng kể lại những năm tháng nhọc nhằn đã qua. Vì ngồi cạnh Cô nên Thanh nghe Cô kể chuyện nhiều. Cô thật là một phụ nữ đảm đang, nuôi chồng và đàn con thơ dại, vượt qua chặng đường cơ cực, gian nan… ngày nào. Giờ đây, nhìn Thầy Cô êm đềm bên nhau, chúng em mừng lắm. Dung ngồi cạnh Thầy, chắc nghe Thầy kể chuyện nhiều hơn.


Phong, Dung, Thầy Bính, Cô Bính, Thanh, con gái Thanh


Dung. Thầy Bính, Cô Bính, Thanh
Đêm đã về khuya, quán vắng vẻ hơn. Đã đến lúc Dung và Thanh phải tạm biệt Thầy Cô, dù rằng con bao điều chưa nói hết. Thật bịn rịn cho giây phút chia tay.
Thầy Cô nói khoảng ngày 1 Tết Tây sẽ về lại Minnesota. Tụi em kính chúa Thầy Cô luôn vui khỏe và thượng lộ bình an.
Và cũng nhân dịp Christmas và Tết Tây 2012, em xin kính chúc các Thầy Cô và gia quyến luôn được vui khỏe, an bình và may mắn. Thanh cũng gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến các bạn nha.
Đặng Thanh

TB: Em gởi lời thăm Thầy Khánh, Thầy có khỏe không ạ? Em có xem những hình ảnh khi Thầy về Việt Nam, thấy các bạn bè cũng vui lây Thầy ạ.










Monday, December 19, 2011

Giáng Sinh Nguyện Cầu



Noel lấp lánh ánh vàng,
Đèn hồng, xanh, đỏ trên Cành Thông Reo,
Rộn ràng náo nức, đèn treo,
Không gian rực rỡ, ánh sao trên trời.
Ôi ! Chúa Giáng Sinh Ra Đời,
Đem bao ước vọng, muôn người chờ mong,
Mừng Chúa Giáng Thế, Đêm Đông,
Nghìn lời cầu chúc, ước mong điều lành,
Cầu cho cuộc sống yên bình
Cầu cho hạnh phúc gia đình an vui,
Cầu cho tình thắm lứa đôi,
Cầu cho ước mộng đời đời nở hoa,
Cầu cho yên ấm quê nhà,
Cầu cho lúa chín, mặn mà tình quê,
Mong sao vẹn chữ "Hẹn Thề"
Năm Châu, Bốn Biển, ta về bên nhau,
Tình nồng ấm áp quên sầu,
Mừng Chúa Giáng Thế... Nguyện Cầu... Thiết tha...!
  
P.T. Minh Hưng

Sunday, December 18, 2011

Vịnh BÀ GIÀ MAD

Mọi thứ hơn người, cấm có sai
Văn chương, thi phú xuất dài dài
Trí nhớ tuy già, dai hơn đỉa!
Rượu bia dẫu khó, đố kém ai!
Người yêu chẳng thấy ma nào cả
Tình thơ mấy kẻ dám thi tài?
Tâm sự kín bưng như hũ nút
Đất tra Trời khảo dễ gì khai?
  
Minh Khuê

Chớm Xuân

Lạnh giá mù sương khuất cuối đông 
Phơi phới mây soi làn nước trong
Chớm mùa hạt nắng reo nhảy nhót
Vờn bướm, nựng hoa, ghẹo má hồng.
                
Dâng trào lai láng nhựa thanh tân
Chồi biếc, nụ hoa nở ân cần
Cả một trời xuân hương sắc mới
Lảnh lót chim vui hót rất gần.

Óng ả vàng rơi sợi dệt mơ
Sóng sánh rượu nồng say men thơ
Mạch đời khơi máu thanh xuân dậy
Sáng láng Nguyên Xuân của đất trời.

    Hồn tôi thơm gió sang xuân
Chiều nao cả gió hương thầm vương bay.
    Còn mùi hương ướp tóc mây,
Còn em ngày ấy thơ ngây thẹn thò?
  
Hồng A


Saturday, December 17, 2011

Thành phố bông phượng đỏ và nỗi nhớ…

               (Thương về quê nội xa xôi, nơi có con sông xưa,    
              thành phố cũ, nơi đã cho tôi cả một trời thơ và 
              nhạc…)

Bỗng nhớ triền miên khúc nhạc ve
Trời xanh thăm thẳm gọi trưa hè.
Gió nam thổi dạt cành bông phượng,
Sông một dòng xuôi chẳng trở về…

Thành phố bừng lên vạt nắng hồng,
Muôn ngàn lửa hạ nở tươi bông.
Hoa kia tô thắm màu môi lụa,
Tà áo qua sông có ngại ngùng?

Nhịp cầu ngơ ngác nét buồn nghiêng,
Thành quách rêu phong, kín nỗi niềm…
Xe đạp học trò quanh phố nhỏ,
Nghe lòng phơi phới chút tình êm!

Đường lên núi Ngự dốc quanh co,
Tiếng hát theo trăng, chở xuống đò.
Lai láng đôi bờ sương khói tỏa,
Trăng hòa nước gợn một dòng thơ…

Quốc Học im lìm đứng nhớ thương.
Bên tê Đồng Khánh hắt hiu buồn!
Mắt xanh mấy thuở triền miên mộng,
Áo tím đi về sót chút hương…

Đường vô thành nội sẽ cùng ai?
Hun hút đêm sâu tiếng thở dài…
Sen nở đầy hồ, trăng khuya khoắt,
Mùi thơm còn đượm chút tình phai!

Cây bưởi vưòn xưa trắng muốt bông,
Rung rinh gió nhớ ủ hương lòng.
Xuân xanh còn đợi mùa thi tới,
Nghiên bút buồn vui, tuổi phượng hồng!

Trưa hè mấy đứa lên lăng học,
Bông phượng rơi đầy, đỏ lối đi.
Xe đạp chở theo chồng sách nặng,
Mắt ai e ấp xanh bờ mi?

Tiếng ve gọi nhớ tình ai đó!
Xếp sách gối đầu giấc ngủ trưa.
Lăng tẩm đìu hiu, rừng vắng lặng,
Hai hàng tượng đá đứng ngu ngơ!

Chiều đạp xe về, nắng xuống vai.
Phượng rơi lặng lẽ... phượng rơi hoài!
Nhặt hoa ép vội vào trang sách...
Hoa với tình em, có úa phai?

Vĩ Dạ nằm nghe sóng nước xao,
Kim Luông, Thiên Mụ nắng hốm nào,
Mắt nàng Tôn Nữ... còn xa vắng,
Lá trúc... còn che kín ngõ sầu?

Tôi ngỡ tôi về trên lối mây,
Phố xưa loang nắng, phượng khô gầy.
Ve kêu khắc khoải, lòng thêm nặng,
Với nhánh phượng buồn như ngủ say!

                                            S.A Hè 2005 
                                            Nguyễn Thủy Nam




Mực tím học trò…


       (Nhớ về quê ngoại xa xưa, nơi có quá nhiều khốn khổ,           
          và quá nhiều mất mát, đau thương…)

Ôi! Nhớ làm sao tuổi học trò
Tím màu mực tím - tuổi ngây thơ -
Trên tay, trên mũi, trên thân áo…
Mẹ mắng hoài nhưng chẳng nhớ cho!

Chữ viết muôn năm chẳng thẳng hàng,
Như đôi chân sáo nhảy tung tăng.
Bạn bè mấy đứa cùng lem luốc,
Vết mực trôi dài theo tháng năm.

Sách vở quăn queo, đầy dấu tay,
Nét ngang, đường dọc… núi sông dài.
Đây xanh, kia đỏ, trăm màu sắc
Chỗ tím, nơi vàng… lắm vẻ thay!

Lằn roi bố đánh còn in vết:
Bỏ học, vù ra tắm bến sông!
Tối mịt, tối mờ còn giởn nước,
Đêm về vời vợi một dòng trăng…

Mạ kêu đi học mang theo nón
Mười bữa, quên đem hết chín rồi!
Dang nắng, dầm mưa, ngày tháng rộng
Một ngày qua, lại một ngày vui!

… Trời thu nước lũ vô thăm lớp:
Bàn ghế trôi, trôi cả mái nhà.
Thầy dẫn học trò đi chạy lụt
Sân chùa tam cấp cũng ê a!

Xuân đến nắng thơm mùi hoa lá,
Ve kêu ra rả gọi trưa về.
Mấy trò lỏm bỏm ôn vần cũ,
Vừa học, vừa chơi cũng tới hè!

Sách vở bụi mờ trên gác nhỏ,
Rong chơi nắng hạ rợp đồng xanh.
Chim kêu thơm lựng mùi cây trái,
Sen nở hồ soi dáng nguyệt rằm.

Nhớ ơi màu mực ngày xưa tím,
Năm tháng trôi, trôi mãi một dòng.
Nẻo ấy thời gian vời vợi quá,
Tím trời Quảng Trị, tím mênh mông!

                                       S.A Hè 2005 
                                       Nguyễn Thủy Nam

Dạ khúc…

Tôi muốn hỏi: buồn có tuổi không?
Hư hao ngọn lá buổi thu tàn,
Như tình đó bỗng xa chờ đợi,
Mấy thuở vàng phai gọi gió sang.

Nhịp vỗ buồn xa ngái tuổi thơ,
Trên cao phơ phất mưa đầu mùa.
Khói quên vượt mấy bờ hoang dại,
Rừng đã nguôi lời than thở chưa?

Trên ngọn sầu đông gầy giọt sương,
Loài chim nào hót giữa đêm buồn?
Rồi nghe lá rụng vào xa vắng,
Và ngập ngừng trôi lạc suối nguồn!

Ôi! Tuổi buồn nên tuổi mênh mông,
Lượng xuân dang rộng cánh vô cùng,
Cũng không chở hết tình si cũ,
Đành tuổi đời lăn - đợi tuổi buồn…

Chợt đêm trăng tỏa thơm tình nhớ,
Một tiếng trúc xưa sầu mỏng manh!
Thăm thẳm đêm về trăng gió cũ,
Nghe lời vẳng gọi giữa xuân xanh!
  
                   Bmt, tháng 7 năm 1970
                   Nguyễn Thủy Nam

Poème Flou





POÈME  FLOU
                                                          à une morte
             
                  
                     Où va la pluie, le vent la mène
                     En tintant sur le toit
                     Et je me serrais contre toi,
                     Pour te cacher ma peine.

                     Le jardin noir aux arbres nus,
                     Ta petite lampe en veilleuse,
                     Tes soupirs heureux d’amoureuse,
                     Que sont-ils devenus?

                     J’écoute encor tomber la pluie:
                     Elle n’a plus le même bruit.
                            
                                                          Francis Carco 








NHẠT NHÒA BÓNG DÁNG
                                                          về một người đã khuất
                     Về đâu mưa ơi?
                     Gió cuốn mưa trôi
                     Bên thềm thánh thót
                     Từng hạt buông lơi.
                     
                     Ngày ấy mưa bay
                     Ghì em trong tay
                     Âm thầm giấu kín
                     Nỗi niềm đắng cay.
                     
                     Hàng cây trụi lá ngập vườn đen,
                     Trắng đêm thao thức tỏa ánh đèn.
                     Thở dài mãn nguyện em ân ái,
                     Ngần ấy bây giờ biết ra sao?
                     
                     Nay anh hằng lắng tiếng mưa sa:
                     Khác rồi, âm thanh tháng ngày qua!

                                                               Phùng Ngọc Cửu dịch,
                                                               1988






***

François Carcopino-Tusoli (1886-1958), bút hiệu Francis Carco, là nhà văn, thi sỹ, ký giả, sinh tại Nouméa (Nouvelle-Calédonie), và mất tại Paris. Ông là bạn của Guillaume Apollinaire và là cố tri của nữ văn sỹ Pháp Colette.

Ông gia nhập giới lãng tử (bohèmes) và được chào đón ở Montmartre với tác phẩm đầu tay Le bohème de mon cœur (1912) (Chàng lãng tử của lòng tôi). Ông viết và sáng tác nhiều, với các tác phẩm tiêu biểu: Homme traqué (1922) (người bị săn đuổi), được xem là tác phẩm gây xúc động nhất của ông, đoạt giải Grand Prix des romans của Hàn Lâm Viện Pháp, Poèmes en prose (1948) (thơ xuôi).

Bất hạnh vì người cha độc đoán và bạo hành, ông co rút vào thi ca, nơi ông thể hiện sự nổi loạn nội tâm. Năm kế tiếp ra đời tác phẩm đầu tay, ông gặp nữ ký giả Katherine Mansfield, một “thiếu nữ thuần khiết và nổi loạn”, đã cùng ông khởi đầu một cuộc tình sóng gió và dang dở, một “cuộc tình tận tụy cho tàn phá” theo cách nói của ông, và đã khắc dấu ấn đậm nét cho đến ngày cuối đời của ông.

Như sương mù ẩn hiện trong tâm hồn, thơ của Francis Carco ray rứt cố nhân, hoài niệm hình bóng cũ nhạt nhòa qua lắng đọng tiếng mưa sa. Mưa là chìa khóa mở cánh cửa quá khứ của ông, là “chất thơ” thường hiện diện trong các tác phẩm của ông, cũng như Paul Verlaine, thi sỹ nổi bật của Pháp:

Mưa khóc trong tâm
Như mưa trên phố
Buồn nào âm thầm
Thấm dần trong tâm.  

Lãng Nhân, Phùng Tất Đắc dịch

Il pleure dans mon cœur
Comme il pleut sur la ville.
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon cœur? 


                      Paul Verlaine
                                                                                                 
Còn bức ảnh minh họa cho bài thơ Poème flou lại gợi nhớ đến một hình ảnh khác, nặng ân tình và trầm thiết theo lời thơ của Lamartine:

                        Je te dois une larme au bord de mon tombeau.
   
                        Nợ em giọt lệ bên bờ mộ bia. (Phùng Ngọc Cửu dịch)

Sài-Gòn 06-12-2011
Phùng Ngọc Cửu

Friday, December 16, 2011

Tình Hơi Buồn Buồn

Tình mời ly trong vắt
Rượu sủi những tăm sầu
Ta thật thà uống cạn
Thôi hồn phách còn đâu
Tình như manh áo nhuộm
Trở nắng đã bay màu
Tình là cơn mưa đá
Tim vừa lạnh vừa đau
Tình chập chùng ảnh ảo
Cợt đùa rồi tan mau
Tình kéo quân đi mãi
Một đời chẳng được nhau
  
Thanh Hương