Sunday, July 14, 2013

Phượng Buồn Tháng 7

Tháng 7 Tôi Về



Tháng 7 tôi về ngang lối cũ
Áo khuya chưa đủ ấm hơi người
Còn nguyên dấu tích thời phiêu lãng
Bàng hoàng theo mỗi bước chân tôi.

Nhịp đêm dội xuống hồn khuya khoắt
Chưa chắc gì đã tới chiêm bao
Tháng 7 mưa dài thêm sợi tóc
Chờ em ngồi thắp ngọn bạc đầu.

Con đường thao thức ngang lòng đá
Dốc liễu ngày xưa cũng đã già
Dáng em thấp thoáng hiên mưa tới
Lá buồn che ướt lối tôi qua.

Một lần hôn phối hồn tháng 7
Quảy gánh trăm năm cõi đi về
Để nghe tiếng khóc em lạ lẫm
Như còn trầm uất giữa u mê… 
Hư Vô

***

Bài họa 1

Tháng 7 Mưa Mùa Nhớ



Tháng 7 mưa chập chùng lối cũ
Vẫn còn đây hương ấm hơi người
Gió đưa chân bước hồn phiêu lãng
Dư âm còn quay quắc tim tôi.
Long lanh hạt nhớ chừng hoen mắt
Lệ nóng vào tim giấc chiêm bao
Dài thương đan xỏa từng nhánh  tóc
Mưa đêm hay sương bạc mái đầu.
Tháng 7 giọt sầu tan phiến đá
Tương tư nức nở cơn mưa già
Hồn em như thể mùa đông tới
Giá buốt tàn canh đếm xuân qua.
Tơ trời duyên buộc mùa tháng 7
Mưa ngâu hiu hắt lối đi về
Chờ ai đêm trắng hồn lạ lẫm
Mơ ước tình hoài lạc cõi mê…

Ngọc Quyên
***
Bài họa 2


PHƯỢNG BUỒN THÁNG 7


  Phượng vĩ nhuộm hồng sân trường cũ,
  Bơ vơ Tháng 7 bước chân người,
  Mịt mù kỷ niệm, ngày quên lãng,
Giảng đường vắng bóng - Chiều đơn côi.

Ghế đá hững hờ, sầu hoen mắt,
Ngấn từng giọt đắng, trót hư hao,
Tìm đâu hoa trắng cài lên tóc,
Hoa tàn phai, sợi nhớ úa nhàu...

Tháng 7 mưa nhạt nhòa lệ đá,
Con dốc xưa, đường phố đã già,
Phượng vô tình, rụng rơi đầy lối,
Phượng úa tàn, phai nhạt, cách xa.

Hồn chới với, mưa buồn Tháng 7,
Gió lả lơi, khô giọt tái tê,
Trường vắng lặng, ơ thờ, lạ lẫm,
Tình lỡ, tình sầu, lạc bến mê.

Phạm Thị Minh-Hưng

No comments:

Post a Comment