Monday, December 31, 2012

Vệt Sáng Sao Băng


    Khe khẽ... tiếng nhịp đập của trái tim
    ... trong người tôi bừng sáng lên nhè nhẹ...
    Vào một đêm lặng lẽ... muôn vàn tinh tú chứa huy hoàng
    Một giọng nói âm vang mời mọc 
    Em nơi ấy!
    Đã âm thầm đẩy hồn tôi vào chốn thinh không
    Vâng, anh đến đây...
    ... mà sao dáng em mênh mông huyền thoại
    Sao lại hoài im lặng...
    ... em khẽ mỉm cười biến mất...như vệt sáng sao băng
    Chỉ còn không gian vô tận sao bằng âm u lai láng ở trong lòng...
    Nó trống trải mênh mang...
    ... song chẳng bằng im lặng vô cùng của người tôi lúc ấy 
    Nếu em là thiên sứ! Tôi sẽ không ngỡ ngàng... 
    ... bởi vì em chỉ mang lệnh truyền của người khác
    Nếu em là yêu nữ!Tôi sẽ không bàng hoàng... 
    ... bởi tình yêu mang sức mạnh thiêng liêng...
    ... không phải cõi vô hình của riêng mình em bỡn cợt
    Nhưng lòng tôi xao xuyến...
    Tôi mơ hồ chợt thức... em của anh! 
    Bởi cùng chia sớt cái mỉm cười lưu luyến
    Chỉ đơn giản chuyện ấy...
    Anh đi tìm vệt sáng sao băng
    Chẳng bao giờ tắt trong lòng anh... em hỡi!

    phạm đình đạt

1 comment:

  1. Thưa 2 họ
    Đạt Buôn Trấp không những là nhà văn hay mà còn là nhà thơ giỏi.Bài" vệt sáng sao băng" hay quá xá....quà xa, bài thơ là loại thơ mới, không theo niêm luật “ vần viếc” gì cả, mà cứ “ rù rì, rủ rỉ “ trong lòng người.

    Em không là thiên sứ, em không là yêu nữ, em là cái…. chi chi. Mà “Chẳng bao giờ tắt trong lòng anh... em hỡi!”
    Tới luôn nhe….eng “ nhà thơ trẻ”

    ReplyDelete