Monday, September 9, 2013

Em Hoàng Hạc Bay...




Đem thơ lên núi đợi trăng
Mới hay trăng đã buồn giăng cõi lòng
Đi về lại tiếc dòng sông
Tiếc xưa nguyệt bạch áo hồng với em
Tiếc ta say với thân mềm
Hương bay đọng lại hóa đêm thơm lừng
Tiếc em bóng nguyệt nửa chừng
Uống trăng, uống cả ngập ngừng môi nhau
Làm sao quên được ngàn sau
Yêu em từ thuở môi cau với trầu
Trăng ơi đừng có bạc đầu
Dẫu trăm năm đã thề câu êm đềm
Thôi ta xuống núi đợi em
Đợi thung lũng cũ đợi xem lá vàng
Đợi em trăng núi võ vàng
Đợi em áo mới… em hoàng hạc bay
Ta ru em giữa trời mây
Giữa trăng, giữa núi, vòng tay ân tình
Như Thương

2 comments:

  1. Hương ơi là Hương!!!
    Hay ơi................ là hay!!!!
    (Phải lấy mấy hơi mới hết được câu khen trên đây đấy).
    Cái Oanh .

    ReplyDelete
  2. Lâu lắm không bình thơ, mà thực ra có bình được đâu vì DTH không phải nhà phê bình, lại không có nhiều kiến thức về cầm kỳ thi hoạ, nói ra chỉ sợ bị "hớ" mọi người cười chê. Nhưng Kim Hương lại khiến mình ngứa cổ họng, muốn gào lên cho thoả nỗi buồn, lòng đau, niềm thương nhớ của một thuở sân si, tham lam và rụt rè ...muốn cột chặt tình để rồi thoáng chốc lời nói xưa đã trở thành dư âm, hình bóng xưa đã trở thành kỷ niệm, để rồi
    "Đem thơ lên núi đợi trăng
    Mới hay trăng đã buồn giăng cõi lòng"
    Để còn thêm nuối tiếc...
    "Đi về lại tiếc giòng sông
    Tiếc xưa nguyệt bạch áo hồng với em"
    Cả bài thơ lục bát ẻo lả với niềm thương nỗi nhớ, quay quắt với sự se sắt rung động, tưng bừng với tình cảm mặn nồng và bàng bạc chút xót xa, ân hận vì để tình trót vụt bay. Và từ trong sâu thẳm của tứ thơ diễn đạt sự cam chịu thống khổ với dòng thơ ở cung thương dù rất nhẹ...
    "Thôi ta xuống núi đợi em
    Đợi thung lũng cũ đợi xem lá vàng
    Đợi em trăng núi võ vàng"
    Nhưng tiếc thay có chờ được đâu, có kịp chờ đâu bởi thời gian là dòng xoáy, nhấn chìm mọi ước mơ, mọi hoài bão, mọi đam mê, mọi người, để rồi còn chăng chỉ là cô đơn miên viễn và bởi người đã là bóng hoàng hạc bay hắt bóng trăng đời...
    Cám ơn Như Thương đã làm mình chạm lại được nốt nhạc lòng xưa cũ, cám ơn Như Thương đã tặng mình một đêm mất ngủ do trăn trở nỗi niềm...
    Đúng thế Như Thương à: Làm Sao Quên Được Ngàn Sau

    ReplyDelete