Đời bạc quá, làm sao tôi giữ được,
Chút tình vui trên mái tóc thời gian
Nào tôi đã có điều chi lầm lỗi
Mà bụi trần vương vất mãi chẳng thôi
Mối tình tôi tháng năm cứ dần vơi
Hai mấy năm qua, tình mãi ngậm ngùi
Đời bạc quá, tình xanh đi vội vã
Soi bóng thời gian, tình đã phai phôi...
Thôi cũng đành, ôm tình hận ly bôi
Tình xanh như lá úa, tình ngậm ngùi
Tàn phai thay sắc, rơi rụng tả tơi
Đời một người, bạc đến thế... mà thôi!
Đời bạc mãi, đời nhiều lần giả dối,
Bạc rồi đen, đen rồi bạc, ơi người!
Làm sao giữ được màu xanh mơ ước
Giữa thu vàng lá úa, buồn chơi vơi
Năm tháng bụi trần vương mái tóc
Đổi thay, đen bạc, sợi buồn vui
Chẳng biếc xanh, màu tình diệu vợi
Cũng đành, ôm hận, tình phai phôi...
Phạm Thị Minh-Hưng.
Chút tình vui trên mái tóc thời gian
Nào tôi đã có điều chi lầm lỗi
Mà bụi trần vương vất mãi chẳng thôi
Mối tình tôi tháng năm cứ dần vơi
Hai mấy năm qua, tình mãi ngậm ngùi
Đời bạc quá, tình xanh đi vội vã
Soi bóng thời gian, tình đã phai phôi...
Thôi cũng đành, ôm tình hận ly bôi
Tình xanh như lá úa, tình ngậm ngùi
Tàn phai thay sắc, rơi rụng tả tơi
Đời một người, bạc đến thế... mà thôi!
Đời bạc mãi, đời nhiều lần giả dối,
Bạc rồi đen, đen rồi bạc, ơi người!
Làm sao giữ được màu xanh mơ ước
Giữa thu vàng lá úa, buồn chơi vơi
Năm tháng bụi trần vương mái tóc
Đổi thay, đen bạc, sợi buồn vui
Chẳng biếc xanh, màu tình diệu vợi
Cũng đành, ôm hận, tình phai phôi...
Phạm Thị Minh-Hưng.
No comments:
Post a Comment