Saturday, January 10, 2015

Đọc Thơ Tân An (Nguyễn Quang Thắng thbmt 67-74)



Ngày xưa khi đang học lớp 8, lớp 9, mình có thể gọi ảnh là Thắng Mắm Nêm. Chứ bây giờ gặp lại phải xem như đàn anh vì lớn tuổi hơn mình và từng trải qua đời lính... Hình như cuối năm lớp 8, ảnh đã rời trường đi miết như con chim lạc bầy... Năm ngoái gặp lại nhau trên diễn đàn của lớp bmt74, được đọc những bài thơ với bút danh là Tanan (Tân An). Mình đã viết cảm nhận của mình qua e-mail (xin đăng lại)...

Anh Thắng thân,
Hôm nay, mới được nhà mạng xuống sửa... giam máy của Đạt từ hôm thứ sáu đến giờ là 5 ngày. Chẳng hiểu vì kinh doanh độc quyền hay do an ninh mạng... Anh kể lại chuyện đời lính lúc tàn chiến cuộc, Đạt thấy xót thương thật. Biết bao người con dày dạn gió sương phải ra đi... luôn để lại nhức nhối cho người còn sống. Đạt có đọc đâu đó... có người về làm lễ chiêu hồn cho các anh ở đèo Phượng Hoàng. Một chút an ủi cho những vong linh... có thể lịch sử đã lãng quên họ.

Hèn gì Đạt đọc thơ anh luôn có cảm giác ẩn chứa một tâm hồn đa cảm... Nhớ trường xưa mà ngập ngừng như người khách lạ:
        "Một lần về ghé ngang trường cũ
        Chẳng muốn vào trong, bởi lạ người"

                            (Về Trường Xưa_ Tanan)

Như một đứa trẻ con mỗi khi nhớ về quê mẹ:
        "thưa mẹ, chiều nay con chạnh nhớ
        nhớ giàn thiên lý nhớ rưng rưng"

                             (Nhớ Mẹ_Tanan)

Hồn nhiên khi giới thiệu về mình... không khách sáo cũng không cường điệu... một tí chân quê:
        "Lạc đàn thì vẫn lạc đàn
        Bởi mình về trễ, nên mình bơ vơ
        Bến cũ ta vẫn chơ vơ
        Có ai nghĩ tới Mắm Nêm bao giờ"

                              (Bến Cũ_ Tanan)

Hơn hai mươi năm sống nhờ xứ người, biết hết đạo lý ở đời... để sống tốt hơn. Và đạo lý làm con, làm học trò, làm chồng làm cha nữa...
        "xin tạ ơn trời cao đất rộng
        đã cho tôi, đời chỗ nương thân
        ....
        "công CHA nghĩa MẸ như trời biển
        mang nặng đẻ đau, dạ chẳng phiền
        ....
        "xin tạ ơn cô thầy, xin tạ
        bảng đen, phấn trắng, bút mực xanh
        ....
        "anh tạ ơn em người vợ quí
        cùng anh chia những chặng thăng trầm
        bên nhau sớt những ngày mưa gió
        anh đã có em, em đã có anh"

                               (Thanksgiving_ Tanan)

Có những kỷ niệm không bao giờ phai theo thời gian...
        "Có sợi tóc nào xanh chẳng phai?!
        Dẫu gương khuê các lược trang đài"

                                (Tóc Phai_ Tanan)
        "Dòng sông xưa nước cuốn
        Như tháng ngày lênh đênh
        Ta nhớ phương trời ấy
        Khắc ghi một cuộc tình

                                 (Hoài Cố Nhân_ Tanan)

Tình yêu luôn thắp sáng trong con người, mới đem lại nguồn vui...
        "Ai có hỏi Thiên đàng là đâu nhỉ?
        Không ngại ngùng ta vội chỉ tình yêu"

                                  (Cuối Cuộc Tình_ Tanan)

Suy tư về cuộc đời ... như hết giận hờn, ghét bỏ...cuộc đời an nhiên tự tại...
        "Đời như con nước đã đành
        Tình như bọt sóng cuối ghềnh vội tan
        Con đò đưa khách sang ngang
        Đưa tay anh vẫy đã tàn mấy thu
        Bờ hoang gió lướt vi vu
        Ngắm cành hoa trắng lời ru gợi buồn

                                   (Qua Cầu_ Tanan)

Và không quên dành cho bạn bè, đồng đội...
        "Ngồi đây xuân đến ôn chuyện cũ
        Mà lòng quặn thắt trái tim côi
        Xuân đến xuân đi nào giữ được
        Đứa còn đứa mất khắp mọi nơi

                                     (Xuân Tuyết_ tanan)

Chỉ là cảm nghĩ, cảm nhận... của Đạt khi đọc thơ Tân An thôi. Nếu có gì không vừa ý tác giả thì anh Thắng ráng chịu...khà khà.
Chúc anh Thắng dzui nha.


Đạtbuôntrấp.(27/3/2013)


***

Bài này đã được đăng trên FB Đạt Phạm Đình, rất nhiều người hỏi thăm nhà thơ tanan... Thế là mình hẹn đến ngày Hội Ngộ kỷ niệm 40 năm của lớp để được gặp anh Nguyễn Quang Thắng sẽ hỏi kỹ hơn... Nhưng rồi sau đó chỉ nhận được lời "ảnh có hỏi thăm mày", còn bây giờ thì chắc đang ngồi trên máy bay rồi... Hơi bị tức!!!

Phạm Đình Đạt.

2 comments:

  1. Thơ buồn người ở nơi đâu
    Không về Hội Ngộ nỗi sầu vương mang
    Trời cao biển rộng thênh thang
    Sao quên xứ Thượng ... ngỡ ngàng tình xưa...!

    ReplyDelete
  2. Khi đọc những bài thơ hay của anh Nguyễn Quang Thắng, Hồng cũng đã cảm nhận được hồn thơ nhiều rung cảm ẩn chứa một tâm hồn thi sĩ đa cảm, sâu sắc.

    Và rất tiếc không gặp được tác giả những bài thơ tuyệt vời này trong dịp Hội ngộ kỷ niệm 40 năm của lớp.

    Hồng A

    ReplyDelete